Đêm qua chỉ là xúc động nhất thời, anh chỉ định dây dưa một chút, phát tiết bản thân đến giới hạn nhất định, không ngờ cô lại thuận theo, không có ý tứ phản kháng.
Vì vậy, mọi chuyện thuận theo lẽ tự nhiên, hai người quấn quýt nhau suốt một đêm.
Lạc Yên thuận theo anh... Có phải đối với Trần Khôn, hoặc là Mạc Khắc, cô cũng sẽ mềm mại hưởng thụ dưới thân bọn họ như vậy?
Dù sao cũng không biết được, nhưng...
Ha, nhìn xem, Lạc Yên dễ dàng trao bản thân cho anh thật đấy, đối với người đàn ông khác, hẳn là cô cũng nhiệt tình như vậy.
Là loại người anh ghét nhất...
Âu Dực đưa mắt nhìn đồng hồ, bây giờ đã là hai giờ chiều, anh chưa bao giờ thức dậy vào giờ này, hôm nay là trường hợp hiếm hoi trong đời. Điều này đủ để chứng minh đêm qua hai người đã kịch liệt như thế nào. Cập nhậ𝑡 𝑡r𝑢yện nhanh 𝑡ại [ TrU 𝘮Tr𝑢y𝘦n.𝙑𝖭 ]
Có điều... Hiện tại mọi chuyện hơi khó giải quyết.
Bây giờ hai người đã đi đến tình trạng này, mọi chuyện càng thêm rối rắm, anh muốn hoà hợp sống cùng cô một lần, nhưng mỗi khi muốn nở nụ cười với cô, trong đầu anh lại xuất hiện hình ảnh cô bé yếu ớt 12 năm trước, cả những uất ức của Lạc Mạn.
Tuy rằng anh đã tự dặn lòng không để ý chuyện quá khứ nữa, nhưng hoá ra anh vẫn không nhịn được.
Âu Dực để ý, anh rất mâu thuẫn.
Hướng giải quyết vẫn chưa có...
Âu Dực vươn người ngồi dậy, theo bản năng nhìn sang bên cạnh, tầm mắt tìm kiếm bóng dáng quen thuộc, ánh mắt vừa đánh sang, lại phát hiện không có Lạc Yên ở đâu.
Cô còn tỉnh lại trước anh sao? Có lẽ vậy, Âu Dực không nghĩ nhiều. Anh mặc lại quần áo chỉnh tề, vệ sinh đơn giản rồi bước ra khỏi phòng ngủ, đi đến phòng ăn ăn bữa sáng muộn.
Ăn sáng vào lúc hai giờ chiều, đây là lần đầu tiên Âu Dực làm loại chuyện nhảm nhí này.
Sau khi ăn xong, Âu Dực vẫn không thấy Lạc Yên đâu, mặc dù có hơi cảm thấy kì lạ nhưng anh không đa nghi, chỉ cho rằng cô có việc bận, dù sao Lạc Yên cũng ít khi ở nhà.
Cho đến đi đi vào phòng ngủ, Âu Dực mới phát hiện trên bàn có để lại một phong thư được đè bên dưới một cuốn sổ dày cộm.
Âu Dực cầm cuốn sổ lên, nhặt lấy phong thư xinh đẹp.
Một phong thư sạch sẽ, bên ngoài là nét chữ tinh tế dịu dàng, viết lên một cái tên quen thuộc.
Là Lạc Yên, cô để lại một bức thư tay.
Không biết vì sao, trong lòng Âu Dực lại dâng lên cảm giác bất an, tay anh run run mở phong thư.
Bên trong phong thư là những dòng bút uyển chuyển mang phong cách của người con gái tại vị trong trái tim anh, Âu Dực cẩn thận đọc từng chữ một, theo thời gian, sắc mặt anh ngày càng tái dần.
Nội dung bức thư như sau:
"Gửi Âu Dực, chàng thiếu niên em thầm thương trộm nhớ thuở thiếu thời.
Chàng thiếu niên em ngày nhớ đêm mong, không lúc nào em ngừng trông ngóng, không lúc nào em ngừng chờ đợi.
Chàng thiếu niên 15 tuổi với lời hứa hẹn khiến lòng người ta rung động từng hồi.
Và cả người đàn ông 28 tuổi lạnh lùng tàn nhẫn, vô tình lãnh khốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/luon-ben-canh-anh/chuong-117.html.]
Em yêu anh, em chưa từng ngừng yêu anh.
Cho dù em giả vờ lạnh nhạt, cho dù em giả vờ không để ý, trái tim em chưa bao giờ không tràn ngập hình bóng anh.
Không phải là sự ngọt ngào ôn nhu của anh, mà là cách anh đối xử với em tàn nhẫn như thế nào.
Em đã suy nghĩ rất lâu mới quyết định rời đi.
Âu Dực, em chắc chắn đây là quyết định sáng suốt nhất, cũng là quyết định mù quáng nhất.
Trốn tránh thực tại, đúng là ngu ngốc phải không anh?
Chẳng sao cả, em tình nguyện ngu ngốc để không phải đau khổ vì anh nữa.
Có một sự thật, có lẽ anh không biết, cũng có lẽ anh đã biết từ lâu.
Rằng em không thích Lạc Mạn, càng không muốn anh ở bên Lạc Mạn.
Bởi vì sao ư? Bởi vì cô ấy đã cướp mất người đàn ông em yêu, bằng thân phận vốn là của em.
Cô ấy đâu phải là bé gái đã mạo hiểm cứu anh năm đó? Cô ấy thậm chí còn không biết năm xưa anh có hình dáng thế nào, nhưng em thì nhớ rất rõ.
Chàng thiếu niên tuấn tú khôi ngô bị người ta rượt đuổi, ban đầu lạnh lẽo, sau cùng ấm áp tựa như ánh mặt trời.
Sự ấm áp nhất thời của anh trở thành dấu ấn khó phai, khiến em dành ra 12 năm chờ đợi trong hi vọng.
Đáp lại em là sự đau khổ đến tột cùng.
Không sao, vì cuối cùng em đã rời đi, đau hay không đau còn quan trọng gì nữa?
Một trái tim, một cơ thể, em đều đã trao cho anh.
Lạc Mạn rất xuất sắc, nên anh sống cùng người anh yêu thật tốt, đừng tìm em, xem như dành cho em sự tôn trọng cuối cùng.
Em sẽ trở lại, vào một ngày mà em cho rằng hai chúng ta không còn vấn vương nhau.
Âu Dực, tạm biệt.
Yêu anh như thuở ban đầu."
Âu Dực, tạm biệt.
Yêu anh như thuở ban đầu.
Bàn tay Âu Dực run run, đọc đi đọc lại hai dòng cuối cùng không biết bao nhiêu lần.
Đôi mắt anh đỏ hoe, gắt gao nhìn chằm chằm trang giấy.
Nội dung bức thư không dài không ngắn, nhưng từng con chữ lại đánh mạnh vào trái tim anh, khiến Âu Dực cảm thấy trời đất như quay cuồng.
Lần đầu tiên anh xuất hiện cảm xúc hối hận.
Cô đã đi rồi.