Luôn Bên Cạnh Anh - Chương 131
Cập nhật lúc: 2025-05-25 12:01:44
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lạc Yên vừa cất bước định lên xe, cánh tay đã bị một lực nhẹ níu lại.
Vừa quay đầu liền phát hiện có một cô gái tầm tuổi hai mươi ba đang dùng ánh mắt ngập nước nhìn cô.
"Chị ơi, giúp em được không? Em và cha mẹ cãi nhau, em bỏ đến thành phố A, không ngờ vừa xuống sân bay thì phát hiện toàn bộ tiền mang theo đều bị trộm mất, em... em thật sự không biết nên làm gì cả."
Lạc Yên ngẩn người, sau đó cô cười khẽ, dưới ánh mắt trông đợi của cô gái, Lạc Yên nhẹ nhàng hỏi: "Em muốn chị giúp thế nào?"
Thấy có hy vọng, mắt cô gái sáng lên: "Chị ơi, chị cho em một khoản tiền được không ạ? Em có thể viết giấy nợ, em... em thật sự không phải lừa đảo!"
Lạc Yên không chút do dự móc ví ra, rút ra một xấp tiền mặt đưa cho cô gái, kèm theo đó là một tấm danh thiếp.
"Không cần em viết giấy nợ đâu, đây là danh thiếp của chị, em rất đáng yêu, nếu em có hứng thú gia nhập giới giải trí thì liên hệ với chị, chị nhất định sẽ nâng đỡ em."
Trước khi trở về thành phố A, cô đã điều tra kĩ, đầu năm nay, kiểu nhan sắc ngọt ngào đáng yêu rất được ưa chuộng, nếu như cô gái hồi nãy đồng ý gia nhập giới giải trí, 80% là sẽ hot.
Cô gái ngẩn người, nhìn thân ảnh mảnh mai đang khuất dần của Lạc Yên, ánh sáng trong mắt khẽ động
...
Sau khi ngồi lên xe, vì mệt mỏi suốt chuyến bay nên Lạc Yên và Lạc Nhất Tiêu nhanh chóng đi vào giấc ngủ, đến khi tỉnh lại thì phát hiện xe đã dừng trước khách sạn năm sao tốt nhất thành phố A.
Cũng là khách sạn thuộc quản lí của tập đoàn Âu thị, chỉ là Mạc Khắc và Lạc Yên không ai biết điều này.
Ba người cùng nhau bước vào, nhìn từ phía sau, trông bọn họ chẳng khác nào một gia đình, một cặp vợ chồng trẻ và một đứa con trai đáng yêu, hình ảnh này đẹp mắt biết mấy?
Rất không may, hình ảnh này vừa vặn lọt vào mắt một người đàn ông đang ngồi bên trong chiếc xe đậu ở vỉa hè đối diện. Đam Mỹ Hay
...
Âu Dực ngồi trong xe, nhìn bóng lưng quen thuộc dắt tay một bé trai đi vào khách sạn, bên cạnh cô còn có dáng người cao lớn của một người đàn ông.
Vì chỉ là bóng lưng nên Âu Dực không chắc chắn bản thân nhìn nhầm hay là sự thật, nhưng anh nghĩ không thể nào có chuyện trùng hợp như thế được.
Bóng lưng mảnh mai cô độc đó hẳn là của Lạc Yên, người đàn ông bên cạnh... nếu mắt anh không có vấn đề, vậy thì người đàn ông đó chính là Mạc Khắc.
Âu Dực dụi mắt mấy lần, cho đến khi bóng lưng cô khuất dần sau thang máy, anh vẫn chưa thể bình tĩnh được.
Là anh hoa mắt sao? Hay là cô đã trở về?
Âu Dực không biết đáp án, ngay khi anh vừa định vào bên trong gặp lễ tân xác nhận lại một lần, chuông điện thoại trong túi quần đột nhiên reo lên.
"Chuyện gì?" Giọng anh hơi mất kiên nhẫn.
"Âu Dực, bên phía cha mẹ cậu vừa liên hệ với tôi, bọn họ muốn nhờ tôi hẹn gặp cậu rồi chuốc thuốc đấy."
Nghe người bên kia nói xong, ánh mắt Âu Dực trầm xuống.
Xem ra cha mẹ anh vẫn chưa từ bỏ ý định kia, thậm chí còn muốn dùng cách thức hèn hạ này để tác thành cho anh và đối tượng xem mắt của anh.
Hạ thuốc, Âu Dực ghét nhất là hạ thuốc.
Chính hai từ "hạ thuốc" đã khiến giữa anh và Lạc Yên có khoảng cách, hiểu lầm nối tiếp hiểu lầm của hai người cũng từ đó mà ra cả.
Bây giờ cha mẹ anh lại định dùng cách này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/luon-ben-canh-anh/chuong-131.html.]
Âu Dực nhếch môi, nở nụ cười lạnh lẽo: "Lương Minh, cảm ơn cậu đã báo trước, tôi sẽ cẩn thận."
"Được."
Kết thúc cuộc điện thoại, Âu Dực nhìn vào bên trong khách sạn, sau đó cũng không bước vào mà lái xe rời đi.
Hiện tại ạn có việc gấp cần làm, khách sạn này thuộc sở hữu của anh, anh muốn điều tra chuyện xảy ra ở khách sạn này không phải là việc khó khăn.
Cô vừa trở về, cũng nên để cô thoải mái một chút.
Âu Dực đến gặp gia đình của đối tượng xem mắt để nói rõ mọi chuyện, gia đình của đối tượng xem mắt lần này cũng xem như là gia tộc lâu đời, Trịnh gia.
Theo như anh biết thì đối tượng xem mắt của anh là một cô gái khá trẻ, khoảng 23 tuổi, tên là Trịnh Huyên.
Lúc đầu, Âu Dực vốn tưởng cuộc đàm phán này không được thuận lợi, ai ngờ anh vừa nhắc đến, bọn họ liền thở dài, sau đó đồng ý hủy buổi xem mắt.
"Được rồi, nếu Tiểu Dực không muốn thì thôi vậy, dù sao con gái bác cũng đã bỏ đi vì chuyện này, bác cũng không muốn làm lớn thêm nữa..."
Có được cái gật đầu đồng ý của Trịnh gia, Âu Dực hài lòng rời đi.
Anh lái xe đến trước khách sạn hồi nãy, thao tác nhanh gọn đỗ xe ở gara, sau đó bước vào bên trong.
Lễ tân vừa nhìn thấy anh liền sợ mất mật, tại sao Âu tổng lại đích thân đến đây? Muốn giám sát việc làm ăn ở nơi này sao?
Âu Dực đến đây đương nhiên không phải vì việc làm ăn gì đó, mà là vì Lạc Yên.
Anh đứng trước mặt cô lễ tân chỉ cao đến n.g.ự.c mình, khẽ cất giọng hỏi:
"Vừa rồi có cô gái nào tên Lạc Yên đến đây thuê phòng không?"
Lễ tân kiểm tra sổ sách, sau đó run sợ gật đầu.
"Đi cùng cô ấy gồm những ai?"
Lễ tân tiếp tục kiểm tra sổ sách, xong xuôi thì mở miệng: "Một bé trai khoảng bốn tuổi, tên Lạc Nhất Tiêu, một người đàn ông tên Mạc Khắc."
Âu Dực siết chặt hai tay, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng rốt cuộc cũng không bình tĩnh nổi.
Bé trai... Kia là con của cô và Mạc Khắc sao?
Âu Dực duy trì nét mặt lạnh nhạt, hỏi tiếp: "Bọn họ thuê tổng cộng bao nhiêu phòng?"
Lễ tân cảm thấy hơi khó hiểu, không phải Âu Dực nổi tiếng lãnh đạm ít nói sao? Sao hôm nay tổng tài của bọn họ lại hỏi nhiều như vậy?
Âu Dực trong lời đồn và Âu Dực trước mặt cô ta thật sự là cùng một người sao?
Cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Âu Dực, lễ tân không dám suy nghĩ nhiều nữa, nghiêm túc trả lời: "Người phụ nữ tên Lạc Yên và bé trai cùng một phòng, Mạc Khắc riêng một phòng."
Nghe được câu trả lời mình muốn, Âu Dực nhẹ nhàng thở phào.
Vẫn thuê phòng riêng, xem ra mối quan hệ giữa hai người bọn họ vẫn chưa phát triển đến mức đó.
Bé trai kia có khả năng là con của anh và cô.