Mặc Cửu Diệp cảm nhận  ánh mắt dò xét của Ngũ ca,  mỉm   thẳng  y.
 
"Ngũ ca, nơi đầu   thương, trong não  ứ huyết nên  mới  nhớ  những chuyện trong quá khứ."
 
Nghe , Mặc Trọng Viễn theo bản năng sờ lên gáy .
 
Trên gáy y quả thực  mấy vết sẹo, nhưng rốt cuộc những vết sẹo   tạo  như thế nào, y cũng  hề nhớ rõ.
 
Tuy    khả năng  đoán trúng tình huống của y, nhưng Mặc Trọng Viễn  vì thế mà thả lỏng cảnh giác.
 
"Vì  ngươi   chuyện ?"
 
Mặc Cửu Diệp kéo Hách Tri Nhiễm tới bên cạnh ,  kiên nhẫn giải thích:
 
"Ngũ ca, vị  chính là thê tử của , cũng là cửu   của . Nàng từ nhỏ  nghiên cứu y thuật. Lúc  còn đang hôn mê, Nhiễm Nhiễm  thăm khám cho  ."
 
Vốn tưởng rằng   như  sẽ giải tỏa nỗi nghi hoặc trong tâm khảm Mặc Trọng Viễn, nào ngờ y  càng trở nên cảnh giác hơn.
 
Y nhanh chóng  tay bóp chặt yết hầu của Mặc Cửu Diệp.
 
Mặc Cửu Diệp né tránh cũng  kịp, cứ như  mà  Ngũ ca bóp cổ.
 
Hách Tri Nhiễm thấy thế,  tiến lên cản trở nhưng   ánh mắt của Mặc Cửu Diệp ngăn .
 
Lúc , Mặc Trọng Viễn mở miệng.
 
"Ngươi  ngươi là cửu  của ,   chứng minh  điều đó?"
 
Mặc Cửu Diệp  chút hoang mang cởi áo  của  , để lộ  cái bớt hình lưỡi liềm ở đầu vai. "Ngũ ca, đây là ấn ký độc nhất vô nhị của nam nhi Mặc gia chúng . Dù thế nào  chăng nữa, ấn ký  cũng  thể  giả ."
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/luu-day-cung-khong-guc-than-y-tro-minh-lam-vuong/chuong-399.html.]
Nhìn thấy ấn ký , Mặc Trọng Viễn cũng kéo vạt áo  vai  xuống một chút.
 
Chẳng những hình dạng và kích thước của ấn ký   hai  đều giống  như đúc, mà ngay cả vị trí cũng  xê xích chút nào.
 
Phạm Khắc Hiếu
Mặc Trọng Viễn  tin tưởng lời của Mặc Cửu Diệp, y liền buông lỏng bàn tay đang xiết chặt cổ  .
 
"Nếu   là   của ,  thì  đây là ai?"
 
"Ngũ ca,  họ Mặc, tên là Mặc Trọng Viễn. Nhà chúng   tổng cộng chín   và một   tên là Mặc Hàm Nguyệt.
 
Mặc gia chúng  vốn là dòng dõi võ tướng,  lập  bao công lao hiển hách cho Đại Thuận quốc.
 
Sáu năm ,  là soái quân trấn thủ biên quan,  lâu  truyền tới tin tức  bỏ mạng nơi chiến trường..."
 
Mặc Cửu Diệp kể sơ qua những sự việc mà Mặc gia  gặp  trong mấy năm nay cho Mặc Trọng Viễn .
 
Mặc Trọng Viễn  xong, hai nắm tay siết chặt .
 
"Ý của  là, trong lòng  trong nhà,   c.h.ế.t từ sáu năm   ư?"
 
Mặc Cửu Diệp khẽ gật đầu, đáp: " , Ngũ ca là vị  trưởng đầu tiên trong  tám    chúng ,  cho là  bỏ mạng."
 
Thấy Ngũ ca  tiếp tục truy vấn, Mặc Cửu Diệp mới xoay sang đặt câu hỏi ngược : "Ngũ ca,   còn nhớ nguyên do vì    lưu lạc tới nơi   ?"
 
Về chuyện lúc  ở đây, Mặc Trọng Viễn đương nhiên vẫn nhớ rõ.
 
"Ta chỉ nhớ,  thể   trọng thương,  một vị nông phu cứu giúp, thậm chí còn  bụng mời đại phu đến chữa trị. Song, đến khi hoàng hôn buông xuống,  phát giác  thể dần trở nên bất . Đặc biệt là  khi mặt trời lặn,  luôn  cảm giác  phát cuồng. Hơn nữa, cảm giác thống khổ đó cứ càng lúc càng mãnh liệt.
 
Cơn thống khổ  khiến  mất  lý trí, lực lượng trong cơ thể cũng mạnh hơn  nhiều so với bình thường.
 
Ta  thể nhớ  là ai, cũng chẳng   nên  . Vì sợ độc tính phát tác sẽ gây tổn thương đến ân nhân cứu mạng,  đành  lựa chọn rời khỏi nơi đó.