Nhìn ly rượu  mặt,   chút do dự: 
 
"Có say ? Sáng mai  còn   bánh bao cho viện dưỡng lão." 
 
Con dâu bật   lời , : 
 
"Không , rượu vang nồng độ thấp lắm, huống hồ chỉ  một ly. 
 
"Uống một chút còn giúp   da nữa đó." 
 
    chút ngại ngùng: 
 
"Mẹ lớn tuổi thế  , còn   gì nữa." 
 
Con dâu  đáp: 
 
"Có   ? 
 
"Hôm đó, chính   với con mà. 
 
"Con  chỉ cần   xuống đất,   chôn cất, thì  gì cũng  bao giờ là muộn cả." 
 
Trong lòng  bỗng chốc cảm thấy ấm áp. 
 
Tựa như một vũng nước c.h.ế.t lặng trong lòng  lặng yên hàng mấy chục năm. 
 
 giờ đây, khi gần bảy mươi tuổi, cái tuổi sắp về chiều, mặt nước  đột nhiên dường như gợn sóng lăn tăn. 
 
 nâng ly rượu, chạm nhẹ  ly của con dâu: 
 
"Ừ,  muộn." 
 
07
 
Con dâu mắt  đỏ, nhưng giọng   đầy vui mừng: 
 
"Còn một tin  nữa. 
 
"Mẹ ơi, con cuối cùng cũng  thăng chức , lên  trưởng phòng kinh doanh." 
 
Con bé  ở công ty   hơn mười năm. 
 
Trước đây vốn  thể hiện  tệ, lẽ    thăng chức từ lâu. 
 
 trong nhà lúc nào cũng  chuyện  dứt. 
 
Triệu Thành bao năm qua tự nhận là họa sĩ lớn, ngày ngày vùi đầu sáng tác, nhưng  thấy bán  bức tranh nào  hồn. 
 
Con dâu   cho  cuồng, nhiều lúc còn  xin nghỉ vì tâm trạng thất thường của Triệu Thành, để chăm sóc cho nó. 
 
Chuyện thăng chức cứ thế mà kéo dài mãi. 
 
Bây giờ rời xa hai cha con họ, mới nhận , hóa  đây cũng là chuyện đơn giản như . 
 
Chúng  nâng ly chúc mừng. 
 
Chúc cho ánh trăng ngoài cửa sổ sáng như nước, chúc cho việc cuối cùng  thoát khỏi cái vũng lầy, chúc cho ngày mai ngày càng sáng sủa. 
 
Đêm đó chúng  ngủ  ngon. 
 
Ngoại trừ tiếng chuông điện thoại thi thoảng vang lên  gián đoạn giấc ngủ. 
 
Con dâu lấy điện thoại của , chặn  của hai cha con họ. 
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ly-hon-o-tuoi-xe-chieu-zfsp/4.html.]
Sau đó con bé cầm điện thoại của , kiên nhẫn dạy  cách chặn và xóa liên lạc của  khác. 
 
Dạy xong , cuối cùng điện thoại của chúng  cũng  yên tĩnh. 
 
08
 
Hôm   dậy từ  sớm, đến viện dưỡng lão. 
 
Người già thường ngủ ít. 
 
Khi  đến,  đến năm giờ, trong sân   những bóng dáng lưng còng đang  dạo. 
 
Người già thường thích chỗ đông vui, một nhóm  kéo   bếp theo , khăng khăng  giúp  nấu cháo, nhào bột, hấp bánh bao. 
 
 thực sự cảm thấy ngại, nhưng    , vì họ quá nhiệt tình. 
 
Trong bếp rộn rã tiếng  , mãi đến khi tất cả công việc  thành, xửng hấp đặt lên bếp lửa, chỉ chờ bánh chín mang ,  mới  chút thời gian nghỉ ngơi. 
 
Nhân tiện,    ngoài cửa, xem    thức dậy hết . 
 
Chỉ liếc mắt qua,   thấy một bà cụ tóc bạc trắng, chống gậy  ở cửa,   bên trong. 
 
Không ngờ  chạm  ánh mắt , bà  lập tức hoảng hốt, vội vàng   chỗ khác. 
 
Khi xoay  rời , dáng  run rẩy của bà  suýt chút nữa thì ngã. 
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
 
Ban đầu,   nhận  bà . 
 
 từ phản ứng đó,  chắc chắn rằng, đó chính là Trần Thanh Thanh. 
 
Người mà chồng   khắc khoải nhớ mong mấy chục năm trời – mối tình đầu của ông . 
 
Nhìn bà ,   vẻ gì giống một   lẫn trí nhớ tuổi già. 
 
Không thấy bà  mất trí, mà cũng nhận  . 
 
Vào những năm 70, Trần Thanh Thanh và Triệu Ôn Thư vốn  xem là một đôi trời sinh trong làng. 
 
Cả hai đều xuất  từ gia đình nho học, cha  đều là giáo viên. 
 
Ngay cả cái tên của họ cũng mang phong vị thư hương. 
 
 họ  gặp  biến cố của mười năm động loạn. 
 
Cha của Trần Thanh Thanh  tố cáo vì lời lẽ  đúng mực, và  tống  tù. 
 
Trần Thanh Thanh cũng  liên lụy,  đuổi khỏi trường học, còn  cảnh sát điều tra. 
 
Là  yêu của bà , Triệu Ôn Thư cũng  kéo  vòng rắc rối. 
 
Nhà họ Triệu vội vàng tìm đến gia đình nghèo khó của cha ,  kết  với nhà  để thoát nạn. 
 
  đồng ý. 
 
Triệu Ôn Thư là  công tử phong lưu nổi tiếng, học giỏi, dáng vẻ  tuấn tú, nhưng ông    thèm để mắt đến . 
 
Cha  giận vì   mất mặt ông,  dùng cây roi mây dài quất lên  . 
 
 nghiến răng : 
 
"Dù cha  đánh c.h.ế.t con, con cũng  lấy nó!" 
 
 đêm đó, Triệu Ôn Thư vội vàng đến tìm ,  với : 
 
"Em yên tâm, nếu  cưới em,  nhất định sẽ đối xử  với em, sẽ  còn nhớ về quá khứ nữa."