Lợi dụng lúc   đầu , Kiều Vi nhanh chóng nhét chiếc bút ghi âm  túi áo vest của . Đây là mẫu mới cô  mua,  điều khiển từ xa và truyền dữ liệu theo thời gian thực.
 
Quay trở  hội trường, MC tuyên bố vũ hội bắt đầu.
 
Chu Minh Viễn lịch thiệp mời Kiều Vi nhảy điệu đầu tiên.
 
Âm nhạc  vang lên, điện thoại của  rung nhẹ.
 
Kiều Vi liếc  màn hình sáng lên:
“Em  phòng chờ  ” — vẫn là tin nhắn từ "Tổng giám đốc Vương".
 
Khi điệu nhảy kết thúc, Chu Minh Viễn    nhà vệ sinh.
 
Kiều Vi  ở một góc, mở điện thoại  âm thanh truyền về từ bút ghi âm.
 
“…Sao hôm nay chị  đột nhiên  tới?” giọng Lâm Yên đầy bất mãn.
 
“Không ,  lẽ nghi ngờ …” Chu Minh Viễn thở hổn hển, “Nhanh lên,   thể rời quá lâu…”
 
Tiếng vải chà xát, âm thanh hôn ,  là giọng nũng nịu của Lâm Yên:
“Anh  xem, em với chị , ai  hơn?”
 
“Đương nhiên là em …” Giọng Chu Minh Viễn mơ hồ, “Anh với cô  sớm  còn tình cảm…”
 
Kiều Vi tắt điện thoại, bước về phía nhà vệ sinh.
 
Người phụ nữ trong gương mặt tái nhợt, chỉ  đôi môi đỏ rực nổi bật đến chói mắt.
 
Cô tô  son,    thì suýt va  Lâm Yên.
 
“Chị dâu.” Lâm Yên  ngọt ngào, “Anh Chu đang tìm chị đấy.”
 
Kiều Vi  vết hôn  cổ cô , khẽ :
“Bảo  ,  thấy  khỏe, về .”
 
Cô bắt taxi,  đợi Chu Minh Viễn.
 
Về đến nhà, Kiều Vi mở máy tính, lưu bản ghi âm tối nay  thư mục "Chứng cứ".
 
Thư mục   chiếm gần nửa ổ cứng.
 
Ngoài cửa sổ bắt đầu mưa, tiếng mưa rơi lộp bộp  kính như vô  tiếng chế giễu khe khẽ.
 
Kiều Vi  bên cửa,  xe Chu Minh Viễn chạy  khu chung cư.
 
Cô nhanh chóng leo lên giường, giả vờ ngủ.
 
Chu Minh Viễn nhẹ nhàng bước  nhà, ở trong phòng tắm  lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ly-hon-trong-ngay-tieu-tam-quy-goi-tra-lai-tai-san-bac-trieu/chuong-8.html.]
 
Khi  cuối cùng cũng lên giường, Kiều Vi  lưng  , mở mắt trừng trừng chờ trời sáng.
 
10.
 
Sáu giờ mười lăm sáng, tiếng động từ bếp khiến Kiều Vi tỉnh giấc.
 
Cô mở mắt, thấy  tủ đầu giường đặt một ly nước mật ong còn bốc , nghi thức buổi sáng  bao giờ  đổi của Chu Minh Viễn.
 
Kiều Vi  dậy,  ly nước là một mảnh giấy ghi chú:
“Vợ yêu, hôm nay   công tác, tối  ăn với em . Yêu em.”
 
Nét chữ gọn gàng, cuối dòng còn vẽ một trái tim nhỏ.
 
Cô cầm điện thoại, mở khóa màn hình.
 
Phần mềm theo dõi hiển thị xe Chu Minh Viễn đang đỗ tại khu "Nhã Duyệt Cư" ở phía đông thành phố, nơi Lâm Yên sinh sống.
 
Kiều Vi chụp màn hình lưu ,  mở album ảnh  mây.
 
Trong ảnh đồng bộ tối qua,  một bức selfie của Lâm Yên mặc áo sơ mi của Chu Minh Viễn, nền ảnh là gương phòng tắm khách sạn, phản chiếu gương mặt nghiêng của một  đàn ông đang ngủ  giường.
 
Kiều Vi xóa lịch sử trình duyệt  điện thoại,  dậy rửa mặt.
 
Lúc  ngang qua phòng  việc, cô dừng bước.
 
Cặp tài liệu của Chu Minh Viễn để  bàn, khóa kéo  kéo kín.
 
Cô đeo găng tay, nhẹ nhàng mở .
 
Bên trong là một xấp tài liệu  sắp xếp ngăn nắp,  cùng là giấy tờ đăng ký ý định mua nhà.
 
Tên  mua còn để trống, nhưng địa chỉ nhà đất  chính là khu biệt thự ven hồ mà Lâm Yên vẫn  nhắc đến.
 
Kiều Vi dùng điện thoại chụp  từng trang,  để  nguyên vẹn như cũ.
 
Đang ăn sáng thì Chu Minh Viễn gọi điện:
“Vợ ơi,  đến sân bay .”
 
Tiếng loa phát thanh sân bay vang lên ở nền, nhưng Kiều Vi tinh ý   tiếng  khẽ của một  phụ nữ.
 
“Đi đường bình an.” Kiều Vi nhấp ngụm cà phê, “Mấy giờ hạ cánh? Em  đón.”
 
Đầu dây bên  khựng  một giây:
“Không cần , công ty sắp xếp  đón . Có thể sẽ về muộn, em nghỉ sớm nhé.”
 
Cúp máy, Kiều Vi mở máy tính.
 
Hòm thư  một email từ thám tử tư, đính kèm là video camera giám sát tại quầy lễ tân khách sạn tối qua, nơi Chu Minh Viễn và Lâm Yên đăng ký phòng.