LY Hôn Xong - Lăng Tổng Hối Hận Rồi - Chương 60
Cập nhật lúc: 2025-07-27 02:33:40
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô giúp việc trẻ tuổi "" một tiếng, bưng chậu nước rời khỏi biệt thự.
Bầu khí phần ngưng đọng. Cuối cùng, vẫn là Cố Bích Lệ xuống bên cạnh Lăng Mạc, "Quần áo ướt sũng cả , còn mau lên lầu đồ ."
Trần Hi vẫn yên nhúc nhích.
Nguyễn Tâm Khiết xuống phía bên , " đó, lời , lên lầu đồ . Mặc đồ ướt lâu, lát nữa sẽ cảm thật đó."
"Bị cảm hơn ?" Trần Hi vắt chiếc khăn lông lên mặt, che biểu cảm. Người khác chỉ thể thấy trong giọng của một nỗi bi thương mơ hồ.
"Con cái gì thế hả, ai mong ốm bao giờ!" Cố Bích Lệ giả vờ tức giận trách mắng.
"Phải đó Trần Hi, lời mà." Nguyễn Tâm Khiết phụ họa đúng lúc.
Trần Hi thêm gì nữa, mở mắt, dậy thẳng lên lầu.
Ánh đèn trong phòng khách sáng, rực rỡ chiếu lên những món đồ nội thất đắt tiền trông lóa cả mắt, nhưng cũng vì thế mà càng thêm lạnh lẽo.
Cố Bích Lệ dời mắt từ cầu thang sang Nguyễn Tâm Khiết, "Tâm Khiết ..." Bà kéo dài giọng.
Nguyễn Tâm Khiết thầm thót trong lòng, "Mẹ."
Thật lòng mà , cô luôn một nỗi sợ hãi với chồng tương lai , chẳng hiểu tại , nhưng nỗi sợ cứ âm ỉ trỗi lên từ tận đáy lòng.
"Con thật cho , từ lúc đính hôn năm ngoái đến giờ, rốt cuộc hai đứa ở chung với ?"
Nguyễn Tâm Khiết sững , cô ngờ Cố Bích Lệ hỏi chuyện .
"Có ạ, chúng con vẫn ở chung với ." Ngập ngừng một lát, cô dối.
Hiển nhiên Cố Bích Lệ mấy tin lời cô . Đôi mắt từng trải của bà sắc như d.a.o quét qua mặt cô, thẳng, như thể xuyên thấu tâm can cô, "Thật ?"
"Thật ạ."
"Vậy tại ..." Cố Bích Lệ xuống phần bụng phẳng lì của cô. Dù hết câu, nhưng ý tứ quá rõ ràng.
Nguyễn Tâm Khiết cảm thấy vô cùng khó xử, cô cúi đầu, tránh ánh mắt của bà, "Con cũng nữa ạ."
"Có những chuyện tuy là do mệnh, nhưng cũng cần nỗ lực vun đắp về ." Cố Bích Lệ xuống ghế sô pha, day day thái dương, dáng vẻ mệt mỏi vô cùng, "Con lên lầu xem Trần Hi thế nào . À còn nữa, đàn ông đôi khi khó tránh khỏi việc vui chơi qua đường, con cũng cần để tâm quá."
Nguyễn Tâm Khiết dường như còn gì đó, nhưng khi liếc gương mặt bảo dưỡng sang trọng, quý phái của Cố Bích Lệ, lời đều nghẹn nơi cổ họng.
Từ ngày đính hôn đến nay, Trần Hi trông thì vẻ ngủ cùng phòng với cô, nhưng thực chất, họ luôn ngủ riêng. Cô ngủ giường, còn ngủ sàn. Như thì cô thai cho !
Còn về chuyện vui chơi qua đường, mới châm biếm . Vừa , ngay tại nhà, dịu dàng hỏi han một cô giúp việc mới đến như thế, chẳng lẽ cô còn phép tỏ thái độ ?
"Sao còn ?" Thấy cô vẫn ngây đó, Cố Bích Lệ bất mãn nhíu mày.
"Vâng." Nguyễn Tâm Khiết đáp một tiếng, xoay định về phía cầu thang thì sững sờ c.h.ế.t trân tại chỗ khi thấy bóng đột ngột xuất hiện trong tầm mắt. Đến khi hồn, câu đầu tiên cô thốt là, "Sao cô đến đây?"
Nghĩ đến cảnh xe, mặt Trần Hi và Diệp Thần, cô mỉa mai như thế nào, Nguyễn Tâm Khiết tức đến nghiến răng nghiến lợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ly-hon-xong-lang-tong-hoi-han-roi/chuong-60.html.]
"Như Ngọc!" Phía bỗng vang lên giọng mừng rỡ xen lẫn kinh ngạc của Cố Bích Lệ. Nguyễn Tâm Khiết dám thề rằng, bao nhiêu năm qua gần gũi với Trần Hi, cô gặp Cố Bích Lệ là ít, nhưng đây là đầu tiên cô thấy bà cất giọng như .
Cô ngây đó với vẻ mặt mờ mịt, đăm đăm phụ nữ từng ghen tị với chiếc túi xách của đang chút biểu cảm ngay cửa.
Giây tiếp theo, một luồng gió lạnh lướt qua bên cạnh. Nghĩ đến điều gì, cô mặt sang, Cố Bích Lệ vốn đang ghế sô pha thấy nữa.
"Như Ngọc, con bé ngốc , chỉ vì một câu của mà con bỏ nhà bao nhiêu năm như . Con nhớ con đến phát điên ?" Giọng Cố Bích Lệ nghẹn ngào nức nở, cần cũng bà đang .
"Mẹ..." Trần Như Ngọc kìm nữa, cũng bật theo. Nhất thời, trong phòng khách vốn tĩnh lặng bỗng vang lên tiếng của hai phụ nữ, chuyện còn tưởng xảy đại sự gì.
Quản gia thấy tiếng , vội vàng chạy , "Phu nhân, tiểu thư vẫn đang mặc đồ ướt ạ." Ông nhỏ giọng nhắc nhở bên cạnh.
Cố Bích Lệ lau nước mắt, kéo tay cô con gái lâu gặp lên lầu, "Như Ngọc, theo lên lầu xem phòng của con thích , xem quần áo chuẩn cho con ý ."
tuanh1
Hai con cứ thế lên lầu như thể ai khác ở đó. Phòng khách rộng lớn chỉ còn một Nguyễn Tâm Khiết với đôi tay sớm siết chặt thành quyền, và quản gia đang gì tiếp theo.
Quản gia Đinh suy nghĩ một lát, quyết định bếp múc cháo yến sào chuẩn sẵn để mang lên cho phu nhân và tiểu thư.
"Quản gia Đinh, ông đợi một chút."
Quản gia dừng bước, "Thiếu phu nhân, cô gì căn dặn ạ?"
"Cô nhóc là họ hàng gì của ông?" Nguyễn Tâm Khiết về phía sô pha.
Quản gia thầm hoảng hốt, vội theo , "Cô họ hàng của ạ."
"Không họ hàng?" Nguyễn Tâm Khiết xuống ghế sô pha, nhướng đôi mày lá liễu tỉa tót kỹ càng. "Không họ hàng của ông, ông nhắc nhở cô cái gì!"
"Chuyện đó..." Sắc mặt quản gia chút bối rối, " chỉ nhắc nhở cô rằng thì phận, tuyệt đối suy nghĩ an phận."
"Ông thật sự nghĩ như ?"
Quản gia gật đầu lia lịa, "Thật ạ."
Quan sát sắc mặt của Nguyễn Tâm Khiết, chắc chắn rằng cô vẻ gì là quá khó chịu, ông mới thở phào một dài, "Thiếu phu nhân, thể việc ạ?"
"Lui xuống ." Nguyễn Tâm Khiết khẽ thổi bộ móng mới hôm qua, bâng quơ hỏi với theo bóng lưng quản gia: "Cháo yến sào hầm xong ?"
"Chắc là xong ạ."
"Mang cho hai bát."
Diệp Thần vốn đang cảm thấy lạnh, nhưng trong xe bật máy sưởi, thêm chiếc chăn lông Lăng Mạc khoác cho, chẳng mấy chốc cả cô ấm lên. Khoảng thời gian , cô nghỉ ngơi lắm, nên cơn buồn ngủ dần ập đến, cô nhắm mắt lúc nào .
Lăng Mạc liếc cô một cái, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ nhàn nhạt, tay lái cũng vững vàng hơn.
Khi Diệp Thần tỉnh , cô thấy đang chiếc giường lớn trong biệt thự của Lăng Mạc. Cô đến đây từ lúc nào, càng là ai bế cô xuống xe. một điều cô dám chắc, bộ đồ ngủ cô chính là do Lăng Mạc giúp.
---