tìm đến bạn luật sư hôm  —  duy nhất  còn tin tưởng trong thế giới .
 
Sau vài thủ tục,  cầm  báo cáo tín dụng cá nhân của Trần Tĩnh.
 
Kết quả, khiến  lạnh sống lưng.
 
Cô   chỉ nợ thẻ tín dụng, app vay tiêu dùng, mà còn dính líu đến cờ b.ạ.c online.
 
Tổng  nợ: hơn trăm ngàn tệ.
 
Lãi cuộn lãi như quả cầu tuyết, lăn một vòng là đè nát một đời .
 
Chưa hết.
 
 còn phát hiện :
 
Trước khi  và Trần Minh cưới, Vương Tú Phương từng lấy danh nghĩa “mượn tiền mua nhà cho Trần Tĩnh”, moi từ Trần Minh hai mươi vạn.
 
Kết quả?
 
Không nhà.
 
Không giấy tờ.
 
Không bất động sản.
 
Số tiền   hóa thành quần áo, túi x-á-ch và những đêm bài bạc tanh tưởi.
 
Trần Minh    .
 
Hoặc — , nhưng giả ng-u.
 
  một ,  đống bằng chứng  mặt — trái tim ng-uội như tro.
 
Bốn ngàn tệ tiền chợ mỗi tháng, trong mắt Vương Tú Phương,   “thiên vị con gái” như bà  vờ vĩnh.
 
Mà là cái phao cứu s-i-nh của một con nghiện cờ b.ạ.c đang dìm cả gia đình  hố lửa.
 
Là tấm mặt nạ m-ẹ hiền, vợ thảo bà  đeo lên mỗi ngày để che  bản chất m-ẹ ký s-i-nh trùng.
 
Cuối tuần, Trần Tĩnh  vác mặt tới nhà.
 
Theo kế hoạch của , hôm đó cô Lý nấu  đơn giản — vài món rau, một bát canh chay.
 
Trần Tĩnh  mâm cơm như  t-á-t  mặt:
 
“Chị dâu, hôm nay ăn kiểu thanh lọc hả?
 
Tôm hùm của   ?”
 
   tươi.
 
Múc một bát canh đậu xanh cho cô :
 
“Tôm hùm nhiều cholesterol lắm. Nghe  mấy năm nay  trẻ  nợ tín dụng nhiều lắm, chỉ vì tiêu xài  kiểm soát.”
 
 chậm rãi nhấn thêm từng chữ:
 
“Lãi m-ẹ đẻ lãi con, dính  mấy cái app vay nóng là  ngày  đời nhà ma. Nghe thôi cũng thấy rợn . Em thấy ?”
 
Trần Tĩnh mặt tái  còn giọt m-á-u.
 
Tay cầm bát run run như lên cơn sốt rét.
 
Không ăn thêm nổi miếng nào, cô  vội vã  dậy, viện cớ bỏ .
 
Đối diện, Vương Tú Phương mắt dán chặt   như thể   bóp cổ con bà .
 
Ánh mắt  sợ hãi,  hằn học.
 
 mỉm  hồn nhiên.
 
Trong đầu,   chuẩn  xong bước tiếp theo.
 
Tối hôm đó,  đợi Trần Minh về.
 
Không cãi .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/m-e-chong-va-em-chong-hut-m-a-u/chuong-5.html.]
Không hét hò.
 
Chỉ rút  một tập tài liệu — in đầy đủ, đ-á-nh  thứ tự rõ ràng — đặt thẳng lên bàn.
 
 đẩy về phía  .
 
“Xem .”
 
Anh  ngơ ngác lật từng tờ.
 
  từng nội dung như  bản cáo trạng:
 
Báo cáo tín dụng Trần Tĩnh.
 
Thông báo đòi nợ từ công ty tín dụng đen.
 
Giấy tờ vay tiền của Vương Tú Phương khắp nơi.
 
Sao kê chuyển khoản hai mươi vạn “đặt cọc mua nhà”  biến mất  dấu vết.
 
  thẳng  mặt  đàn ông từng thề che chở cho  suốt đời, giọng lạnh hơn mùa đông năm Bắc Kinh:
 
“Trần Minh, đây là gia đình mà  từng tự hào.”
 
“Xem thử m-ẹ hiền của , em gái ngoan của ,  rút ruột cái nhà  như thế nào.”
 
 dừng ,   câu cuối cùng:
 
“ yêu cầu  ngay lập tức xử lý chuyện .
 
Rõ ràng. Dứt điểm.”
 
“Nếu , chúng  sẽ  tới cục dân chính ly hôn nữa.
 
Mà sẽ tới tòa án.”
 
“Nơi đó,  sẽ tính sổ từng đồng tài sản hôn nhân.
 
Đếm từng giọt m-á-u m-ẹ con họ  hút từ cái nhà  bao năm qua.”
 
Tập chứng cứ  ném xuống bàn khiến Trần Minh ngẩn  như  tạt gáo nước lạnh  mặt giữa mùa đông.
 
Anh  lật từng trang, ánh mắt chuyển từ kinh ngạc, sang bàng hoàng,  phẫn nộ đến trắng bệch.
 
Người em gái mà  luôn cưng chiều,  m-ẹ mà  tin là “hiền từ, tiết kiệm”, hóa   giấu  dựng nên cả một vở kịch đầy dối trá, tham lam và tàn độc như thế.
 
Lần đầu tiên,   thấy sự khủng hoảng thực sự  gương mặt  đàn ông  — khi   nhận  cuộc hôn nhân  đang nắm,  thể tan rã bất cứ lúc nào.
 
Và quan trọng nhất: nó  còn  trong tay   nữa.
 
Trần Minh hốt hoảng chạy  chất vấn m-ẹ và em gái.
 
  theo.
 
  kết quả.
 
Quả nhiên, phản ứng đầu tiên của hai m-ẹ con họ là chối bay chối biến,  ngay lập tức đổ ngược tội  cho .
 
“Anh tin lời nó ? Nó chỉ  chia rẽ nhà  thôi!”
 
“Anh  nó tẩy não ! Em là em gái ,    thể nghi ngờ em?!”
 
“Cô  âm hiểm thế nào  còn  rõ? Cô     dâu,  hủy cả cái nhà !”
 
  im, lạnh nhạt  đám kịch sĩ đang gào thét như chợ vỡ.
 
Một tràng kêu ca, một tràng đổ thừa — chẳng khác gì mớ giẻ rách  giặt  bằng nước cống.
 
  ngắn gọn với Trần Minh:
 
“Chúng  họp gia đình.
 
Gọi m-ẹ, gọi em gái.
 
Ngồi xuống.
 
Để  chuyện lột trần   mặt .”
 
Anh   dám từ chối.