Chưa hết.
 
Sự nuông chiều mù quáng mà bà dành cho Trần Tĩnh, hóa    từ tình mẫu tử.
 
Mà là một cuộc đầu tư.
 
Bà   tạo thêm một “ng-uồn m-á-u” thứ hai – một đứa con gái khác  kiếm tiền,  hi s-i-nh, để bà  thể tiếp tục giấu tội  đến tận lúc ch-ếc.
 
 bà  ngờ – Trần Tĩnh  là kẻ  nắm thóp.
 
Cô   cha ruột của  trai vẫn sống.
 
Biết Vương Tú Phương đang che giấu.
 
Và  chính  là quân cờ dự phòng.
 
Vậy là cô  tận dụng. Moi tiền. Mượn danh “con cưng”. Lợi dụng mặc cả tình .
 
Một ván cờ m-á-u lạnh.
 
Một gia đình đen tối.
 
Một sự thật thối rữa.
 
 mang tất cả tài liệu về nhà.
 
Trần Minh  thấy mặt ,  chạy . Anh thấy  thất thần, hốt hoảng hỏi:
 
“Uyển, em  ?”
 
  trả lời.
 
Chỉ lặng lẽ lấy từng tờ tài liệu, đặt  mặt .
 
Khi ánh mắt  dừng  ở tờ đầu tiên – hồ sơ bệnh nhân với cái tên Trần Kiến Quốc,  thấy rõ… đôi môi  cứng .
 
Run lên.
 
Không phát  nổi âm thanh.
 
Anh cầm tờ giấy,    .
 
Đôi tay nắm chặt như  bóp nát cả quá khứ.
 
“Đây là gì?”
 
  .
 
“Là cha ruột .”
 
“Ông … vẫn sống.”
 
Anh  phịch xuống sofa như  gãy cột sống, mắt trống rỗng, miệng nấc lên như một đứa trẻ mất phương hướng.
 
“Không thể nào…
 
Không thể nào…
 
Không thể nào…”
 
Tiếng  vỡ  –
 
Không  vì đau,
 
Mà vì cả một đời  lừa dối.
 
 lúc đó, Vương Tú Phương về đến nhà.
 
Vừa bước  cửa, bà  thấy cảnh tượng con trai gục xuống, tài liệu rải đầy sàn, sắc mặt lập tức tái mét.
 
Bà  hiểu.
 
Mọi thứ  bại lộ.
 
Trần Minh ngẩng lên, đôi mắt đỏ ngầu đầy m-á-u.
 
“M-ẹ…
 
Cho con .
 
Đây   sự thật ?!”
 
Vương Tú Phương lắp bắp. Muốn chối.   kịp.
 
Cả vở kịch   xé toạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/m-e-chong-va-em-chong-hut-m-a-u/chuong-8.html.]
 
Cuối cùng, bà  bật , thừa nhận tất cả.
 
Bắt đầu màn diễn cũ rích:
 
– “M-ẹ khổ lắm…”
 
– “M-ẹ chỉ  con  một gia đình mới…”
 
– “Lúc đó m-ẹ còn trẻ,  còn đường lui…”
 
– “M-ẹ  dám , m-ẹ sợ… m-ẹ chỉ nghĩ cho con thôi…”
 
Lời nào cũng  vẻ xúc động.
 
  chỉ thấy ghê tởm.
 
Trần Tĩnh cũng bước ,  lấp ló  lưng m-ẹ, thì thào:
 
“Em … một phần. … em  dám …”
 
Cô  cố tỏ  đáng thương.
 
  cảnh tượng nhếch nhác, nhơ nhớp đó – một gia đình tự nuốt chính .
 
 thương Trần Minh.
 
  cũng thương chính .
 
 –
 
Người ngoài cuộc –
 
Bị nhốt  ván cờ m-á-u lạnh , chỉ vì trót đặt lòng tin sai .
 
Lúc ,   bao giờ thấy rõ ràng hơn:
 
Cuộc phán xét thực sự –
 
Mới chỉ bắt đầu.
 
Sau khi  bộ sự thật  bóc trần, Trần Minh   sụp đổ.
 
Anh nhốt  trong phòng,  ăn uống,   năng,  nhúc nhích. Giống như một cái x-á-c sống,  bất động giữa đống đổ nát của chính cuộc đời .
 
Nhìn dáng vẻ thất thần , ngọn lửa giận dữ trong  bỗng chùng xuống, nhường chỗ cho một chút xót xa.
 
Trần Minh –  đàn ông  từng căm phẫn – giờ đây chẳng khác gì một đứa trẻ  chính m-ẹ ruột xé toạc thế giới.
 
 tạm gác  những hận thù chồng chất, lặng lẽ mang nước và ít đồ ăn  phòng.
 
Không an ủi,  khuyên răn.
 
Chỉ  bên cạnh , như một sự hiện diện.
 
  ngắn gọn, chỉ một câu: "Dù  quyết định thế nào, em đều ở phía ."
 
Phải mất ba ngày,  mới bắt đầu dần dần thoát khỏi trạng thái hoảng loạn và trầm cảm.
 
Sau nỗi đau là cơn phẫn nộ cuộn trào. Sau cơn phẫn nộ là sự tỉnh táo lạnh lẽo. Lần đầu tiên, Trần Minh thực sự tỉnh dậy từ cơn mê kéo dài ba mươi năm.
 
Anh  dậy, ánh mắt kiên quyết,  với : “Anh  đòi  công bằng. Cho ba. Cho chính .”
 
Chúng  đối mặt với Vương Tú Phương.
 
Lần ,   còn đơn độc.
 
Chúng  mời luật sư –  bạn  của  – chính thức đưa  ba yêu cầu:
 
Một: Vương Tú Phương  công khai xin   và Trần Minh vì những năm tháng dối trá và thiên vị.
 
Hai: Bà    trả  bộ  tiền  chiếm dụng: hai mươi vạn "tiền đặt cọc nhà"  đây, cộng thêm tất cả khoản lương bà  âm thầm cắt xén từ Trần Minh suốt bao năm. Tổng cộng hơn bảy trăm ngàn.
 
Ba: Toàn bộ chi phí điều trị, chăm sóc cho Trần Kiến Quốc –  chồng mà bà  giả vờ  ch-ếc để tái giá – từ nay về , bà   tự chịu.
 
Lúc đầu, Vương Tú Phương  giở bài cũ.
 
Gào , ngã quỵ, ăn vạ, lôi cái ch-ếc  dọa, gọi  là “con đàn bà độc ác phá hoại tình cảm m-ẹ con”.
 
  , Trần Minh  còn là thằng con ngoan yếu đuối năm nào nữa.
 
Anh  dậy,  thẳng  bà , giọng lạnh như băng:
 
“Những gì m-ẹ nợ ba, nợ con… cả đời  cũng  trả nổi.”
 
“Giờ là lúc m-ẹ  trả giá.”