“Chưa bắt đầu thi đấu, không tính là phạm quy.” Yêu Yêu lạnh nhạt nói xong, lại lần nữa vung tay đánh tới.
Nhạc Quy lập tức nháo nhào né tránh khắp nơi.
Tuy tu vi của Yêu Yêu rất cao, nhưng thí luyện đài lại quá nhỏ. Nàng ta muốn động thủ với Nhạc Quy lại phải kiêng kỵ không gây liên lụy tới người khác, trong một chốc liền bị hạn chế khắp nơi.
Ngay lúc trận đấu sắp chính thức bắt đầu, ánh mắt Yêu Yêu thoáng hung dữ, thình lình xoay người áp sát trước mặt Nhạc Quy, túm lấy nàng như túm gà con, toan ném thẳng ra khỏi đài.
“Đang! Đang!”
Tiếng chuông báo hiệu trận đấu vang lên đúng lúc, động tác của Yêu Yêu lập tức khựng lại giữa không trung. Nhạc Quy xoắn người, khiêu khích cười hì hì: “Ai da~ Giờ mà còn dám ra tay là phạm quy đó nha~”
Yêu Yêu hít sâu một hơi, sắc mặt lạnh tanh, cuối cùng buông tay.
Nhạc Quy rơi thẳng xuống đất, hét lên một tiếng thảm thiết. Còn chưa kịp ôm đầu chờ tiếp đất thì thân thể đã nhẹ như lông vũ đáp xuống an toàn.
Chỉ vậy thôi à?
Nàng chớp chớp mắt, lập tức bày ra ánh mắt khiêu khích.
“Thấy tìm ch.ết rồi, chưa thấy ai chủ động tìm ch.ết như vậy.” Yêu Yêu mặt không cảm xúc, trào phúng một câu.
Nhạc Quy ngẫm nghĩ, phì một tiếng rồi co giò bỏ chạy.
Yêu Yêu: “…”
Tiếng chuông kết thúc, trời đất xé mở, mấy chục pháp khí công kích của các đại tiên môn lơ lửng giữa không trung, quầng sáng linh lực hoa lệ bắt đầu tụ lại sắp được kích hoạt.
Một khi chuẩn bị hoàn tất, những pháp khí ấy sẽ phát ra linh lực công kích dày đặc. Các đệ tử phải cố gắng né tránh, nếu bị trúng quá năm lần sẽ lập tức bị loại. Pháp khí sẽ tiếp tục tấn công cho tới khi số người còn lại chỉ bằng một nửa.
“Lần này hình như pháp khí công kích khác mấy lần trước đấy.” Một đệ tử từng tham gia nhiều lần nhíu mày nói.
Bên cạnh có người cảm khái: “Ngươi không biết à? Để ép chúng ta phải dốc toàn lực, các tông chủ đã bàn bạc rồi quyết định nâng cao mức công kích. Nếu bị trúng năm đòn trở lên thật, chỉ sợ không chỉ đơn giản là bị loại mà còn bị thương nặng.”
Nhạc Quy núp một bên nghe lỏm rõ mồn một, lại nghe một người “xì” một tiếng cười lạnh: “Bọn ta bị đánh còn là bị thương, đổi lại phàm nhân thì chắc là toi mạng luôn quá.”
Người phàm nhân duy nhất ở đây chính là nàng, chớp chớp mắt, âm thầm lùi về góc khuất không ai chú ý.
“Ngươi không thấy hồi hộp sao?” Kính tiên tri đột nhiên hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ma-quan-nghe-thay-ta-muon-cong-luoc-han/chuong-60.html.]
Nhạc Quy ngẩng đầu liếc lên đài quan sát, phát hiện không biết từ lúc nào Đế Giang lại ngủ gật rồi.
Nàng mặt không đổi sắc: “Có ngươi bảo vệ ta, ta hồi hộp cái gì?”
“Ai nói ta sẽ bảo vệ ngươi?” Kính tiên tri hỏi lại, giọng nhàn nhạt.
Nhạc Quy: “?”
“Ta chỉ là một cái gương.” Nó nhấn mạnh.
Trên các pháp khí, quầng sáng linh lực ngày một lớn, gần như bao phủ toàn bộ thí luyện đài. Mọi người đều đã dựng lên kết giới phòng ngự, chỉ có Nhạc Quy vẫn ngơ ngác đứng đó lẩm bẩm với Kính tiên tri.
Ngân hà lấp lánh
Nhạc Quy: “Ngươi chẳng phải đã nói sẽ bảo vệ ta sao?”
Kính tiên tri: “Ta nói hồi nào?”
Nhạc Quy: “Hồi Lý Hành Kiều dùng ván lướt không chịu nổi ba người, ta dọa ném ngươi xuống, ngươi bảo tôn thượng để ngươi theo ta là vì bảo vệ ta mà?”
“Ta nói vậy à?” Nó hỏi lại.
Lúc đó nó chỉ hỏi có mỗi hai câu:
‘Ngươi nghĩ chủ nhân để ta đi theo ngươi là vì cái gì?’
‘Ngươi cho rằng ta chỉ biết trả lời câu hỏi thôi sao?’
Cũng đâu có nói phải bảo vệ thật.
Nhạc Quy: “…”
[Đúng là, lúc đó đúng thật chưa từng nói rõ sẽ bảo vệ ta.]
Quầng sáng ngày càng rộng, sắp hoàn toàn bao trùm thí luyện đài. Lý Hành Kiều đứng dưới đài, ánh mắt lo lắng nhìn về phía nàng, như đang im lặng hỏi: Sắp bị công kích rồi, sao nàng vẫn chưa có động tĩnh gì vậy?
Nhạc Quy lúc này mới ý thức được mình bị Kính tiên tri lừa rồi.
Ánh mắt nàng lạnh dần, ngẩng đầu nhìn lên không trung. Đế Giang, sau một giấc ngủ dài, cuối cùng cũng mở mắt. Ánh nhìn hắn hướng xuống nàng lạnh lẽo, không vui, không buồn.
[Hắn cũng không định cứu ta...]