“Dùng thánh dược chữa thương, chỉ để trị ba vết thương nhỏ xíu?” Có người nhịn không được mở miệng: “Ngươi cũng thật là phí của trời. Sao không đợi về rồi để chúng ta trị thương cho, vậy thì còn có thể chia lại thánh dược cho các sư tỷ muội vừa bị thương lúc nãy.”
“Bởi vì đây là thuốc của ta.” Nhạc Quy mặt mày vô tội: “Ta cứ nghĩ dùng thuốc của mình để trị thương cho mình là chuyện rất đỗi bình thường thôi.”
“Ngươi!” Người kia nghẹn họng, nhưng cũng chẳng còn lời nào để phản bác.
“Thôi được rồi.” Tông chủ dịu lại sắc mặt: “Năm nay Hợp Hoan Tông chúng ta không giành được danh ngạch thí luyện, hiện giờ Quất Tử có thể tham gia, cũng coi như là vận may của bổn tông, mấy chuyện nhỏ nhặt ấy không cần nhắc tới nữa.”
“Gì mà vận may, rõ là mất mặt!” Có người nhỏ giọng lầm bầm.
Tông chủ vờ như không nghe thấy, chỉ mỉm cười hiền hòa nhìn Nhạc Quy: “Về nghỉ ngơi đi, đừng để lỡ đợt thí luyện Hậu Thiên.”
“Vâng, tông chủ.” Nhạc Quy ngoan ngoãn đáp lời, rồi lập tức trở về phòng.
Nhìn bóng nàng rời đi, đám người còn lại cuối cùng cũng không kìm được sự ghen tức. Có người nhịn không được mở miệng: “Tông chủ, nàng may mắn gặp được cơ duyên như thế, lại giấu nhẹm không báo cho tông môn, rõ ràng là trong lòng có ý khác. Tông chủ thực sự định bỏ qua như vậy sao?”
“Lúc nàng báo danh, còn chưa từng gặp chúng ta, thì phải đi đâu mà báo?” Tông chủ liếc mắt cảnh cáo một lượt: “Hiện tại nàng là người thay mặt tông môn xuất chiến, các ngươi ai nấy đều phải biết an phận cho ta. Nếu ta phát hiện ai có ý định làm gì nàng, đừng trách ta không nể tình sư đồ.”
“Rõ.” Mọi người tuy không cam lòng nhưng vẫn đồng thanh đáp lời.
Bên này, Nhạc Quy vừa về tới phòng, việc đầu tiên là đóng cửa sổ lại thật chắc, sau đó lấy Kính tiên tri bị mình đập cho toang hoác ra: “Nhớ hạ cấm chế đó nha, ta không muốn bị các nàng nghe lén đâu.”
“Ngươi đã dám nói dối hết lần này đến lần khác, còn sợ bị nghe lén sao?” Nó vừa bị đập no đòn, giờ đây nói chuyện đầy chua chát: “Ngươi không sợ người ta nghĩ ngươi nhặt được ngọc giản, sao lại bịa ra chuyện có người tặng? Với mấy lời nói dối đó, chẳng phải rõ rành rành cho thiên hạ biết ngươi là miếng thịt mỡ mang đại cơ duyên, chờ người khác đến cắn một miếng à?”
“Thôi đi, ngọc giản có thể nhặt, chứ pháp khí phòng ngự cũng nhặt được chắc? Còn mấy vết thương của ta tự nhiên biến mất thì giải thích làm sao?” Nhạc Quy hừ một tiếng, rồi ngã thẳng lên giường, lăn qua lăn lại hai vòng rồi mới lười biếng nói: “Hôm nay ta nổi bật đến thế, chỉ sợ chốc nữa thôi cả giới tu tiên đều biết ta là đệ tử Hợp Hoan Tông. Nếu bây giờ có ai đến cướp thứ gì đó từ ta, chẳng khác nào bảo với thiên hạ rằng Hợp Hoan Tông là một môn phái vô sỉ đê tiện. Vì danh dự của tông môn, tông chủ nhất định sẽ dốc hết sức bảo vệ ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ma-quan-nghe-thay-ta-muon-cong-luoc-han/chuong-66.html.]
“Nhiều nhất cũng chỉ bảo vệ ngươi đến khi thí luyện kết thúc thôi.” Giọng Kính tiên tri khàn khàn, ồm ồm.
Nhạc Quy: “Thế chẳng phải là quá đủ rồi sao?”
Ừm, đúng thật là đủ rồi. Dù sao xong thí luyện thì họ cũng phải theo chủ nhân quay về Ma giới. Nó chân thành phát biểu: “Ngươi thật là phàm nhân mặt dày nhất ta từng thấy.”
Ngân hà lấp lánh
“Ngươi cũng là cái gương âm hiểm nhất ta từng gặp.” Nhạc Quy chân thành đáp.
Một người một gương lại tiếp tục ghét nhau như chó với mèo.
Cách trận thí luyện thứ hai còn hai ngày. Nhạc Quy không muốn cả ngày ru rú trong phòng, bèn mang theo nó đi dạo khắp nơi.
Tuy đỉnh núi Miểu Mang không náo nhiệt như chân núi, nhưng phong cảnh lại rất đẹp. Nhạc Quy thích nhất là mỗi khi hoàng hôn, chạy đến khối đá lớn phía ngoài Đăng Thiên Các cao nhất để ngắm mặt trời lặn. Mây đỏ rực phản chiếu trong mắt nàng, thân hình cũng như được phủ một tầng kim quang rực rỡ.
Mỗi lúc như thế, nàng đều cúi xuống nhìn đấu trường lớn nhỏ phía dưới, nơi các đệ tử tiên môn đang đấu tập để đánh giá tu vi, mấy lần còn thấy cả Yêu Yêu. Tuy rằng hồi ở Ma giới nàng từng lừa gạt, đầu độc, bắt cóc và uy h.i.ế.p người ta, nhưng trong trận thí luyện đầu tiên quả thật nàng đã giúp một tay. Nhạc Quy nghĩ mình nên lễ phép chào hỏi, kết quả còn chưa kịp cười lên, Yêu Yêu đã lạnh nhạt quay mặt đi.
Dáng vẻ ấy như thể sợ dính phải rác rưởi, khiến người ta không khỏi chua xót. Nhạc Quy dụi dụi mắt, vờ như không để tâm, tiếp tục quan sát các đệ tử đang luyện tập.
“Bọn họ làm vậy là để trước trận tỷ thí xác định rõ vị trí thực lực của mình trong nhóm dự thi. Nếu trong trận thật gặp phải đối thủ mạnh hơn, sẽ không cố gắng liều mạng làm gì, để khỏi ảnh hưởng đến thí luyện bí cảnh phía sau.” Kính tiên tri chậm rãi giải thích.
Nhạc Quy ngừng lại một chút: “Vậy chẳng phải là giở trò gian lận sao?”
“Chỉ là giao lưu học hỏi lẫn nhau thôi, có gì mà gọi là gian lận?” Nó hỏi ngược lại.
Nhạc Quy gật đầu: “Cũng đúng.”