“Biết rõ là như vậy, tưởng rằng lấy vốn nhỏ đánh cược lớn, thì phải chấp nhận nguy hiểm trong đó.” Trong mặt kính, ma khí ngày càng dày đặc, suýt nữa đã muốn phá mặt kính mà trào ra.
Nhạc Quy l.i.ế.m môi, lại nhìn xuống đám tán tu đang chăm chú theo dõi trận đấu dưới đài, không hiểu sao trong lòng dâng lên một cảm giác hưng phấn khó tả.
“Sao ngươi không nói gì?” Kính tiên tri tỏ vẻ khó chịu.
Nhạc Quy: “Ngươi hung dữ quá.”
Kính tiên tri: “…”
“Vừa rồi còn bình thường, sao giờ tự nhiên nổi giận dữ vậy?” Nhạc Quy khó hiểu.
Ma khí trong kính thoắt cái tan biến, cuối cùng hiện lên một đóa bách hợp nhỏ xíu.
Bách hợp lặng lẽ một lúc rồi nói: “Ta cũng không biết, lúc nãy đột nhiên tâm phiền khí táo, hình như bị thứ gì đó ảnh hưởng.”
“Giờ bình tĩnh chưa?” Nhạc Quy hỏi.
Bách hợp nhìn ánh mắt quan tâm của nàng, lại thấy trong lòng trỗi lên một chút áy náy: “Ừm.”
“Vậy chúng ta lên đài thôi.” Nhạc Quy khẽ vuốt mặt kính.
Bách hợp càng thêm áy náy.
Nhạc Quy nhìn đóa bách hợp có vẻ ủ rũ, mỉm cười.
【Nếu không phải vì lên đài sợ đắc tội ngươi, thì ngay từ câu đầu tiên lúc ngươi làm cao, ta đã chôn ngươi xuống đất rồi.】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ma-quan-nghe-thay-ta-muon-cong-luoc-han/chuong-68.html.]
Đài tỷ thí vẫn cao hai trượng như cũ, Nhạc Quy hỏi kính tiên tri có thể giúp nàng lên đài không. Nó tuy có áy náy nhưng trả lời rất bình tĩnh: “Có thể, nhưng ta không muốn.”
“Vì sao?”
“Vì phí linh lực.” Câu trả lời ngắn gọn, lạnh lùng.
Nhạc Quy: “…”
“Người thường có mười phần linh lực thì dùng được mười phần. Nhưng ta bị hạn chế bởi thân kính, cho dù có ngàn phần linh lực thì dùng ra cũng chỉ được một hai phần hiệu quả. Cho nên ta phải tiết kiệm, chỉ dùng linh lực vào những lúc thực sự cần thiết. Mấy việc vớ vẩn như kéo ngươi lên đài, tự ngươi lo liệu đi.” Nghĩ đến chuyện mình vừa nổi giận mà Nhạc Quy vẫn nhẹ nhàng nhẫn nại, Kính tiên tri hiếm khi giải thích một câu.
Đối thủ đã lên đài, mọi người đều đang chờ nàng. Nhạc Quy nặn ra một nụ cười gượng: “Giờ vẫn chưa đủ gọi là cấp bách à?”
“Chưa đủ.” Kính tiên tri rất có nguyên tắc.
Nhạc Quy đành phải đảo mắt khắp nơi tìm Lý Hành Kiều, nhưng không rõ là vì hôm nay bận chưa xong hay lại bị sư huynh làm khó, Lý Hành Kiều không thấy đâu. Nhạc Quy đang tự hỏi có nên mất mặt trước bao nhiêu người mà bò lên không, thì trên đài, tiểu mập mạp bỗng chìa tay ra với nàng: “Ta kéo ngươi một tay.”
“Cảm ơn… cảm ơn.” Nhạc Quy lập tức cảm kích.
Ngân hà lấp lánh
Hai tay nắm lấy nhau, Nhạc Quy chỉ cảm thấy có một lực kéo mạnh mẽ đưa mình nhẹ nhàng lên đài cao, tiếp đất ổn định, không còn chật vật như lần đầu tiên.
“Đạo hữu hữu lễ, tại hạ là Tiền Cung của Luyện Khí Tông, mong được chỉ giáo.” Tiểu mập mạp lễ độ hành lễ.
Nhạc Quy cũng hoàn lễ: “Tại hạ là Quất Tử của Hợp Hoan Tông.”
“Tên thật đặc biệt.” Tiểu mập mạp ngạc nhiên.
Nhạc Quy khiêm tốn đáp: “Cha mẹ thích ăn quất, nên đặt cho ta cái tên này. Làm đạo hữu chê cười rồi.”
“Đâu có, đâu có. Cha mẹ đặt tên thế, cũng cho thấy rất yêu thương con cái.” Tiểu mập mạp nở nụ cười hiền hòa: “Hôm nay chỉ là luận bàn, mong đạo hữu điểm tới là dừng.”