Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ma quân nghe thấy ta muốn công lược hắn - Chương 70

Cập nhật lúc: 2025-06-09 14:51:44
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhạc Quy trong lòng rên rỉ một tiếng, chờ Kính tiên tri chỉ đạo cho mình, nhưng đúng lúc ấy, nó lại như thể... mất kết nối.

"Này? Này?"

Không có hồi đáp. Trong lòng Nhạc Quy đột nhiên đánh lôp bộp một cái, vội vàng né sang bên, nhưng vẫn chậm một bước, bị trường kiếm cắt trúng bắp chân.

Tiểu mập mạp thấy rốt cuộc cũng làm nàng bị thương, tinh thần phấn chấn, lại tiếp tục ra tay. Nhạc Quy bị thương ở chân, hành động khó khăn, né được một chút rồi cũng không tránh nổi nữa, trong lòng hoàn toàn tuyệt vọng, chỉ có thể trơ mắt nhìn mũi kiếm ngày một gần hơn.

Ngay khi nàng cho rằng bản thân chắc chắn sẽ chết, Kính tiên tri vốn đang “rớt mạng” bỗng nhiên hét lớn: “Chính là lúc này! Niệm bừa một cái quyết!”

【Niệm quyết? Niệmquyết gì? Ta cả đời này chưa từng niệm cái gì gọi là quyết hết!】

Ngay khoảnh khắc mũi kiếm của tiểu mập mạp đ.â.m tới, trong đầu Nhạc Quy lóe lên linh quang. Nàng học theo động tác lúc ban đầu của tiểu mập mạp, tay tạo thành thế hoa lan rồi đẩy mạnh về phía đối thủ. Chỉ thấy đầu ngón tay nàng b.ắ.n ra một luồng linh lực, nhắm thẳng giữa mi tâm của tiểu mập mạp mà đánh.

Tiểu mập mạp không ngờ nàng lại bất ngờ phản kích, hơn nữa còn nhắm thẳng vào linh phủ của mình, hoảng loạn lùi liên tục, cuối cùng "bịch" một tiếng rớt xuống khỏi đài cao.

Mọi người: “…” Sao lại thua dễ như vậy?

Toàn trường lặng ngắt như tờ.

Khóc la nửa ngày, tiểu mập mạp lại lần nữa bò lên đài, tức đến mức sắp hộc máu: “Ta không phục! Nàng đánh lén ta!”

“Đạo hữu, chúng ta đang tỷ thí đó. Ta không đánh lén ngươi, chẳng lẽ còn phải báo cáo cho ngươi à?” Nhạc Quy phản bác.

Tiểu mập mạp mặt đỏ bừng lên: “Ngươi, ngươi, ngươi đến cái đài cũng còn chẳng tự lên được, sao có thể thắng được ta? Vừa rồi có phải lại lén dùng pháp khí?”

“Là vì giữ gìn thực lực nên ta mới không vận linh lực khi lên đài. Còn chuyện dùng pháp khí ấy hả? Ngươi là đệ tử luyện khí tông, ta có dùng hay không chẳng lẽ ngươi không nhìn ra?” Nói xong, thấy hắn còn muốn cãi lại, Nhạc Quy lập tức ngửa đầu nhìn về phía đài xem xét: “Luyện Khí Tông tông chủ, ngài nói xem, ta có dùng pháp khí không?”

Phàm nhân này điên rồi sao? Lại dám trực tiếp chất vấn tông chủ của Luyện Khí Tông?

Đám người vây xem kinh ngạc vì sự liều lĩnh của nàng, đúng lúc ấy, Triệu Vô Ưu cười bật thành tiếng: “Thật là nghé con mới sinh không sợ cọp. Dương tông chủ, ngài thấy sao? Nàng có dùng pháp khí không?”

Dương tông chủ sắc mặt không biểu tình, nhìn Nhạc Quy chằm chằm.

【Người ta là tông chủ đấy, hẳn là có chút bản lĩnh, chắc không nhìn ra ta dùng tiên tri kính đâu?】

Trong lòng Nhạc Quy căng thẳng tột độ, nhưng theo nguyên tắc sống sót số một nơi quan trường: cho dù có làm sai cũng phải tỏ vẻ ngây thơ vô tội.

Dương tông chủ nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng lạnh giọng nói: “Đã dám đánh cược thì phải dám chịu thua, đừng có mất mặt thêm nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ma-quan-nghe-thay-ta-muon-cong-luoc-han/chuong-70.html.]

Tiểu mập mạp mặt càng đỏ, không cam lòng mà ôm quyền: “Vâng.”

【Vậy là... qua cửa rồi?】

Nhạc Quy nhìn tiểu mập mạp quay đầu nhảy xuống đài, nhất thời còn chưa hoàn hồn.

Ngân hà lấp lánh

“Chán thật, vậy mà lại để nàng lọt qua hai trận thí luyện.”

“Chỉ là may mắn thôi. Dựa vào luyện khí tông đại đệ tử sẽ không nỡ ra tay g.i.ế.c một phàm nhân, nên mới giả vờ không có tu vi, rồi đến lúc mấu chốt chó ngáp phải ruồi đánh trúng một cái, làm người ta trở tay không kịp mà rơi khỏi đài. Nếu không thì với tu vi nho nhỏ Trúc Cơ kia, làm sao thắng nổi Kim Đan chứ?”

“Còn trận thứ ba nữa, chẳng lẽ lần nào cũng hên như vậy được sao?”

Dưới đài rõ ràng cố ý nâng cao giọng nói để nàng nghe thấy, Yêu Yêu ngước mắt nhìn lên đài cao, nơi Nhạc Quy đứng lẻ loi một mình, không hiểu sao trong lòng lại thấy cô đơn và có chút đáng thương.

Còn Nhạc Quy “cô đơn và đáng thương” thì đang thì thào: “Chuyện gì xảy ra vậy trời? Sao tự dưng ta lại Trúc Cơ?”

“Ngươi nói xem?” Kính tiênt ri hỏi lại, giọng lười biếng.

Nhạc Quy đáp: “Chẳng lẽ ta thiên phú dị bẩm?”

Kính tiên tri: “…” Gặp người mặt dày rồi, chưa từng thấy ai mặt dày cỡ ngươi.

“Ta biết mà, người như ta, xuyên qua thời không, mặc váy hoa, chắc chắn là con cưng của ông trời!” Nhạc Quy hớn hở, mắt sáng rỡ. Nữ chính hào quang! Chắc chắn là vậy!

Kính tiên tri: “Ngươi nghĩ nhiều rồi. Ta chỉ là vì tiện vận dụng linh lực, nên dựng cho ngươi một ảo giác thôi. Ngươi, vẫn là cái phế vật như cũ.”

“Nếu là ảo giác thì người trên đài kia làm sao không nhìn ra?”

Kính tiêt tri cười nhạt: “Lâu lắm rồi không giao dịch với ngươi, chắc ngươi quên ta là ai rồi nhỉ? Ta chính là Kính tiên tri, không gì không biết, dựng một cái ảo giác không sơ hở để người ta nhìn không ra, có gì khó đâu? Ta là…”

Nó đột nhiên im bặt.

“Là cái gì?” Nhạc Quy vừa hỏi xong thì cảm thấy Kính tiên tri trong n.g.ự.c bắt đầu nóng lên.

Nó… sắp mất kiểm soát lý trí lần nữa rồi…

Trong lòng Nhạc Quy hoảng hốt. Đang định trấn an KÍnh tiên tri giữa chốn đông người thì giọng nó vang lên khàn đặc, còn mang theo chút run rẩy:

“Phía đông nam… có hơi thở của hắn...”

Nhạc Quy theo bản năng quay đầu nhìn, liền thấy một lão nhân đứng lặng ở nơi đó.

Loading...