15. Nàng  
 
Có lẽ vì quá thiếu thiên phú, càng gần đến Trúc Cơ, tốc độ tu luyện của Tiêu Tịch Hòa càng chậm . Để phù hợp với tình hình hiện tại, nàng đành  giảm bớt   song tu với Tạ Trích Tinh.
Lại là một buổi tối, Tiêu Tịch Hòa nhiệt tình   giường, gọi Tạ Trích Tinh mau chóng qua đây.
Tạ Trích Tinh đang ăn khoai tây chiên,   chỉ liếc  nàng một cái.
“… Ngon đến thế ?” Tiêu Tịch Hòa cạn lời. Ma Tôn đại nhân tại   ưu ái đồ ăn vặt đến ? Càng chiên rán càng thích.
Tạ Trích Tinh mặt  đổi sắc: “Tạm .”
Khóe miệng Tiêu Tịch Hòa giật giật, lật  tiếp tục   chằm chằm.
Mấy hôm  nàng tìm thấy một viên Dạ Minh Châu trong Càn Khôn túi, lúc  đang đặt ở đầu giường. Ánh sáng lung linh chiếu sáng cả chiếc lều, cũng phủ lên  nàng một lớp ánh sáng ấm áp. Vì   xuống, nàng chỉ mặc áo l/ót mỏng manh, lúc  lăn lộn vài vòng thoải mái, cổ áo cũng  lỏng lẻo, lộ  xư/ơng quai xanh rõ ràng và  mắt.
Khoai tây chiên của Tạ Trích Tinh đột nhiên  còn thơm ngon nữa.
Tiêu Tịch Hòa đang ngáp, đột nhiên cảm thấy chăn bên cạnh lún xuống, ngẩn  một lúc  ngẩng đầu lên, liền thấy Tạ Trích Tinh   xuống bên cạnh. Nàng chớp mắt  cái đĩa  xa, bên trong còn  nửa đĩa khoai tây chiên.
“… Hôm nay  ngon ?” Nàng nhất thời nghi ngờ.
Tạ Trích Tinh yên lặng  nóc lều: “Tạm .”
Câu trả lời giống hệt lúc nãy, chứng tỏ hương vị khoai tây chiên   vấn đề gì. Tiêu Tịch Hòa thở phào nhẹ nhõm, vươn tay sờ đầu : “Cũng   b/ệnh gì… Tại    ăn hết?”
Tạ Trích Tinh mặt  biểu cảm: “Không  ngươi bảo  qua?”
“Là  bảo ngài qua… nhưng  nào ngài cũng ăn hết sạch mới qua cơ mà?” Tiêu Tịch Hòa tiếp tục xoắn xuýt.
Tạ Trích Tinh  nàng hỏi liên tiếp mấy câu, cuối cùng cau mày. Tiêu Tịch Hòa lập tức  ý cất Dạ Minh Châu , vùng vẫy  yên bên cạnh .
Trong lều khôi phục  sự tĩnh lặng và bóng tối, nhưng Tiêu Tịch Hòa   còn buồn ngủ. Nằm một lúc nàng chợt nhớ  điều gì, bàn tay nhỏ bé lén lút đưa về phía Tạ Trích Tinh.
Hai  đắp chung một chăn, Tạ Trích Tinh hít thở vài  đều   rõ, đương nhiên cũng  bỏ qua bàn tay   vẻ của nàng. editor: bemeobosua.    ngăn cản, mà lười nhác nhắm mắt .
Sau khi trải qua một cuộc hành trình dài ‘mệt mỏi’, Tiêu Tịch Hòa nhanh chóng sờ một cái  cơ bụng   rút về,  đó tiếc nuối mở lời: “Ta  ngay mà, ngài ăn bao nhiêu cũng  béo lên .”
Và    lời nào nữa.
Mắt Tạ Trích Tinh giật giật,  lâu  cuối cùng trầm giọng mở lời: “Gần đây ngươi, thật sự càng ngày càng lười biếng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ma-ton-mang-thai-con-cua-ta-xuyen-sach/chuong-15-1.html.]
“… Hả?” Tiêu Tịch Hòa vẻ mặt mơ hồ.
 Tạ Trích Tinh   để ý đến nàng nữa.
… Ba bữa cơm một ngày  đúng giờ, bát cũng  cần  rửa, bình thường việc nhà cũng đều là nàng , Tiêu Tịch Hòa nghĩ gần cả nửa đêm, đều  nghĩ   lười biếng chỗ nào, cuối cùng kết luận là Ma Tôn đại nhân cố ý gây khó dễ.  =)))
Nghĩ như , nàng lập tức thanh thản, lật   xa   một chút,  nhanh liền ngủ  .
Trong lều yên tĩnh,  thể  thấy tiếng gió gần và tiếng côn trùng kêu xa xa. Tạ Trích Tinh từ từ mở mắt, ôm  đang sắp dính s/át  tường trở .
Tiêu Tịch Hòa đang ngủ mơ mơ màng màng khẽ hừ một tiếng  hài lòng, nhưng vẫn theo bản năng leo lên    nhiệt độ cơ thể quá thấp.
Những ngày tiếp theo, Tiêu Tịch Hòa tiếp tục trải qua giai đoạn nút thắt  Trúc Cơ, mỗi ngày tu luyện đều sắp hóa đ/iên, kết quả mỗi   đầu , đều  thể thấy Tạ Trích Tinh vẻ mặt ‘Trúc Cơ  gì mà  hóa đ/iên’ .
Mỗi khi như , Tiêu Tịch Hòa  thấy  cực kỳ chướng mắt, nhưng   dám  gì , chỉ  thể lặng lẽ cho thêm muối  đồ ăn của .
Kết quả Tạ Trích Tinh ăn một cách bình thản, như thể  hề nếm  vị mặn.
… Vị giác  liệt  ? Hay là nàng  tay  đủ mạnh? Tiêu Tịch Hòa nghi ngờ,  tăng liều lượng  bữa tiếp theo.
Liên tục hai ba bữa, nàng cuối cùng  nhịn : “Ngài thấy món ăn hôm nay thế nào?”
“Tạm .” Tạ Trích Tinh trả lời.
Tiêu Tịch Hòa  món cà tím xào thịt băm  mặt , x/ác định   thêm hai muỗng lớn muối, nhưng  vẻ mặt bình tĩnh của … nàng  nhịn , cầm đũa gắp một miếng.
“Ọe…” Nàng vội vàng nhổ , nhanh chóng uống nước súc miệng.
Tạ Trích Tinh nheo mắt dài: “Sao  n/ôn?”
“… Ta kém ăn (vị giác  ).” Tiêu Tịch Hòa  giả tạo.
“Kém ăn ,  càng  ăn nhiều hơn,” Tạ Trích Tinh   đẩy món cà tím đến  mặt nàng, “Ăn hết, vị giác sẽ  thôi.”
Tiêu Tịch Hòa: “…”
“Ăn .” Tạ Trích Tinh nhấn mạnh giọng.
Tiêu Tịch Hòa đành  tình nguyện cầm đũa lên, nếm một chút  mặt mày khổ sở xin : “Ma Tôn,  sai .”
Tạ Trích Tinh  lạnh một tiếng.
“Ma Tôn!” Tiêu Tịch Hòa nhào tới ôm chân . Chiêu  từ ngày đầu tiên gặp mặt nàng  dùng, bây giờ  luyện đến thuần thục.