Tiêu Tịch Hòa đang tập trung suy nghĩ, con heo bên cạnh đột nhiên kêu t.h.ả.m một tiếng,  bộ cơ thể bắt đầu c/o g/iật. Nàng giật , vội vàng đưa tay vỗ  mặt nó, cố gắng giữ cho nó tỉnh táo. Con heo  vỗ một trận k/ích động,  nhịn  húc nàng một cái.
 
“Xì...” Tay Tiêu Tịch Hòa  răng nó cào xước, lập tức rỉ  vệt m/áu đỏ tươi. M/áu trượt xuống lòng bàn tay, nhỏ  miệng con heo.
Ánh sáng lưu chuyển nhỏ  ấn đường con heo lóe lên,  đó nó gầm lên một tiếng. Tiêu Tịch Hòa bỏ lỡ ánh sáng lưu chuyển  trán nó,  ngẩng đầu lên liền thấy cảnh heo con  đẩy  ngoài.
 
... Quá đáng sợ a a a a a!!!
“Sớm  bảo ngươi quyết định ngươi  , bây giờ Liên Nhi sắp    ngươi mới tìm , trì hoãn đến bây giờ e rằng sớm  dữ nhiều lành ít !”
“Ô ô ô...” Cô gái nhỏ tiếp tục đau lòng.
 
“Thôi , đừng khẩu xà tâm phật nữa, ngươi nếu  quan tâm Liên Nhi một chút, thì   luôn chờ ở bên ngoài?” Người phụ nữ khuyên nhủ.
“Ta mới  chờ, nàng  sống c/hết  cho  cứu, bây giờ  chạy đến tìm , thời cơ cứu chữa  nhất cứ như  mà  trì hoãn!”
 
Giọng m/ắng mỏ của ông lão từ xa vọng , theo một tràng bước chân vội vã, gia đình ba  đồng thời xuất hiện trong hang núi.
Mắt Tiêu Tịch Hòa đờ đẫn, ngẩng đầu  ba : “Con m/ẹ... cái,  cũng   giới tính, tóm  bình an, ngoài ...” Nàng nuốt nước bọt, “Hình như sinh  là một con heo rừng.”
 
Gia đình ba  đồng thời im lặng.
“Hừm hừm...” Liên Nhi yếu ớt biểu thị  còn sống.
Cô gái nhỏ thút thít một tiếng, nhào tới ôm lấy nó.
 
Tiêu Tịch Hòa  ông lão: “Ta  thể gia nhập Dược Thần Cốc ?”
“... Ngươi  bằng cách nào?” Ông lão cạn lời.
Tiêu Tịch Hòa vẻ mặt mơ hồ: “Không .”
 
Khóe miệng ông lão giật giật, đang định mở lời ,  phụ nữ bên cạnh đột nhiên : 
“Ngươi  đây   từng ,  trở thành Y Tu ưu tú, chỉ  y thuật là  đủ, còn   chút vận may. Y thuật dễ , vận may khó tìm. Xem    ngươi thu nhận  một  tử  tệ.”
 
Ông lão hừ nhẹ một tiếng, miễn cưỡ/ng mở lời: “Đi theo .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ma-ton-mang-thai-con-cua-ta-xuyen-sach/chuong-17-4.html.]
Tiêu Tịch Hòa lấy  tinh thần, vội vàng  theo.
Một khắc , hai     sân.
 
“Ta hỏi ngươi vài câu, ngươi trả lời thành thật, dám  nửa điểm giấu giếm, thì  cần  chuyện nữa.” Ông lão tùy ý tìm một chiếc ghế  xuống.
“Vâng.” Tiêu Tịch Hòa lấy  tinh thần,  cung kính  mặt ông .
 
“Ngươi tên gì,  đây ở môn phái nào?”
“Ta tên Tiêu Tịch Hòa,  đây là Hợp Hoan Tông.” Tiêu Tịch Hòa trả lời.
Ông lão nhướn mày: “Hy Hòa? Cái tên  e rằng  quá lớn.”
 
Tiêu Tịch Hòa   liền  ông  hiểu lầm: “Không  Hy Hòa đại diện cho Mặt trời đó, là Tịch trong hoàng hôn, Hòa trong mầm lúa... Hình như cũng  chút liên quan đến Mặt trời.”
 
Ông lão khẽ gật đầu,  hỏi: “Ngươi vì  tránh đời?”
Tiêu Tịch Hòa khựng , do dự  nên  thật  .
Ông lão lập tức nheo mắt.
 
... Thôi , danh tính  báo , cũng  để tâm điểm  nữa. Tiêu Tịch Hòa hít sâu một : “Ta đắc tội Tạ Trích Tinh.”
Ông lão khựng , hiểu : “Thảo nào ngươi  đến Dược Thần Cốc, hóa  là    chỗ dựa.”
 
Tiêu Tịch Hòa  lấy lòng, nhưng cũng  phủ nhận.
Ông lão suy ngẫm một lát, cuối cùng chậm rãi mở lời: “Từ hôm nay trở , ngươi  còn là Tiêu Tịch Hòa gì đó nữa, mà là  tử của Dược Thần Cốc . Trước ngươi còn  ba , ngươi xếp thứ tư,  ... cứ gọi là A Tứ .”
Tiêu Tịch Hòa: “…”
 
 Cái tên sơ sài quá  mất.
“Không ?” Ông lão hỏi.
Tiêu Tịch Hòa: “Muốn!”