Tiêu Tịch Hòa xoa xoa cánh tay, đang định  thì chợt nhớ  điều gì: “Vừa nãy ông  gọi Sư nương... là tỷ?”
 
“À, cha  nhỏ hơn   vài tuổi,” Liễu An An  xong, thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tiêu Tịch Hòa liền bật , “Không   chứ, thật  ông  cũng  thể duy trì dung mạo trẻ tuổi, chỉ là cảm thấy lớn tuổi một chút bệ/nh nhân sẽ yên tâm hơn, nên mới luôn lấy ngoại hình sáu bảy mươi tuổi để thị chúng.”
 
Tiêu Tịch Hòa nghĩ đến khuôn mặt ông lão,  thể phủ nhận thầy thu/ốc lớn tuổi một chút, quả thực khiến    an tâm... Chỉ là khổ cho Sư nương , ngày nào ông lão cũng  nũng, cần  bao dung đến mức nào mới  hòa ly ngay tại chỗ chứ!
 
“Đây là phòng của chúng ,   ngươi ngủ giường  .” Liễu An An  đến  một cái giường, đưa tay vỗ vỗ.
Tiêu Tịch Hòa   khựng , lúc  mới cẩn thận đ/ánh giá môi trường xung quanh.
 
Phòng ngủ  lớn, cửa sổ sáng sủa sạch sẽ, dựa  tường kê hai chiếc giường nhỏ. Chiếc bên cạnh Liễu An An còn  trải chăn nệm, cạnh hai chiếc giường đều  một tủ quần áo, trong góc còn  một bàn trang điểm. Chính giữa phòng ngủ là một cái bàn, bên  đặt vài túi thơm nhỏ. Nhìn thoáng qua đồ đạc ít ỏi đáng thương, nhưng  hình như  thiếu thứ gì.
 
Tiêu Tịch Hòa hít sâu một , phảng phất thấy cuộc sống hạnh phúc an  đang bước đến với nàng.
“Ngươi    vẻ mặt ?” Liễu An An tò mò.
 
Tiêu Tịch Hòa hít hít mũi: “Ta chỉ là quá vui thôi.” 
Nửa năm  đó! Nàng cuối cùng  cần  thấp thỏm lo âu nữa, cuối cùng  thể sống những ngày tháng bình yên !
“... Vì  vui?” Liễu An An tiếp tục hỏi dồn.
 
Tiêu Tịch Hòa nghĩ nghĩ, quyết định đưa  một câu trả lời chính thức: “Có  may mắn bái nhập Dược Thần Cốc lừng danh, trở thành  tử  truyền thứ tư của Sư phụ, quả thực là vinh dự lớn lao của , đương nhiên là vui .”
Liễu An An trầm ngâm chốc lát, nghiêm túc : “Ngươi vui quá sớm .”
Tiêu Tịch Hòa: “?”
 
Sáng sớm ngày hôm , nàng  hiểu ý của Liễu An An.
“Chi tử và Sơn tra mà ngươi cũng ph/ân  rõ, mắt mọc ở  gáy ? Loại như ngươi còn học y cái gì, cút đến hang núi hầu hạ Liên Nhi ở cữ !”
 
“Ta còn tưởng ngươi ít nhiều  chút y thuật nên mới   Dược Thần Cốc, kết quả  lớn tuổi thế  , đến vọng văn vấn thiết cơ bản nhất cũng  hiểu, đột nhiên chạy đến học y là chê những bệ/nh nhân  c/hết quá chậm ? Ai mà rơi  tay ngươi cũng coi như xui xẻo tám đời !”
 
“Đan điền! Đan điền! Ngươi ngay cả đan điền ở  cũng   ? Ngươi tu luyện đến Trúc Cơ bằng cách nào, dựa  vận may ?!”
“Cầu xin ngươi tự nguyện rút lui khỏi sư môn ,  tài mọn học kém thật sự  dạy nổi ngươi, chúng  buông tha cho  ...”   =)))
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ma-ton-mang-thai-con-cua-ta-xuyen-sach/chuong-18-2.html.]
Tiêu Tịch Hòa: “…”
Từ sáng đến tối, Tiêu Tịch Hòa chịu đựng cả ngày  m/ắng, đợi đến khi khóa học ngày đầu tiên kết thúc, đầu óc  trở nên như hồ dán, lảo đảo trở về phòng ngủ.
 
Liễu An An chu đáo đưa một cốc nước mật ong: “Đừng buồn nữa, ngày mai ông  sẽ còn dữ hơn.”
Tiêu Tịch Hòa: “... Cảm ơn lời an ủi của ngươi.”
 
Liễu An An  hì hì: “Quen là , đến giờ  vẫn còn  mắng đây.”
Tiêu Tịch Hòa thở dài: “Ông  đối xử với tất cả   đều như  ?”
“Cũng  hẳn, đối với Sư  thì  , vì Sư    thiên phú.” Liễu An An .
 
Tiêu Tịch Hòa buồn bã: “Vậy thì xong ,  một chút thiên phú cũng  , chắc chắn sẽ   m/ắng mãi .”
“Mới ngày đầu tiên thôi,  thiên phú   còn   , còn   kém hơn ngươi nữa.” Liễu An An tiếp tục an ủi.
 
Tiêu Tịch Hòa lấy  tinh thần: “Sư phụ  dạy qua chắc cũng  ít ,  ai  mắ/ng còn dữ dội hơn  ?”
Liễu An An: “…”
“... Ta hiểu .”
 
Quả nhiên, ngày thứ hai  bắt đầu  mắn/g.
Tiêu Tịch Hòa giống như một sinh viên đang học đại học giữa chừng đột nhiên chuyển ngành,  còn là từ khoa học xã hội chuyển sang khoa học tự nhiên. Đối mặt với một đống d.ư.ợ.c liệu  hình dáng tương tự, mùi vị giống , cứ như đang  toán cao cấp  từng học qua,   chuyện chỉ cần cố gắng là .
 
Thế là những ngày tiếp theo nàng ngày nào cũng  m/ắng đủ kiểu, thỉnh thoảng còn  mắ/ng đến mức nghi ngờ nhân sinh, thậm chí nảy sinh ý định tìm Tạ Trích Tinh tự thú. May mà mỗi khi đến thời điểm quan trọng đều bình tĩnh .   =)))
Sau khi  m/ắng liên tục nửa tháng, ngay cả Liễu Giang –  m/ắng – cũng bất lực: “Ngươi    thông suốt chút nào ?”
 
Tiêu Tịch Hòa vô cùng  hổ, cúi đầu  dám  ông .
Liễu Giang đau đầu bóp sống mũi: “Người sống thì   một thứ gì đó giỏi chứ? Rốt cuộc ngươi giỏi cái gì?”
 
Mắt Tiêu Tịch Hòa khẽ động, đột nhiên  về phía ông .
Liễu Giang: “?”
 
Nửa canh giờ , nàng bày món cuối cùng lên bàn. editor: bemeobosua. Liễu An An và Tân Nguyệt  bàn đầy món ăn mắt tròn mắt dẹt, hồi lâu   nên lời. Liễu Giang càng c/âm nín   gì .