Thân nhiệt của  dần dần ấm lên, cuối cùng cũng  còn lạnh thấu xư/ơng nữa. Tiêu Tịch Hòa  sấp   , thậm chí cảm thấy  buồn ngủ.
Ngay khi nàng sắp ngủ say, Tạ Trích Tinh đột nhiên mở lời: “Nếu  , thì đừng đeo mặt nạ.”
“Hả?” Tiêu Tịch Hòa ngẩng đầu lên  hiểu,  khi đối diện với ánh mắt lạnh lùng của  thì ngẩn   lâu, đột nhiên phản ứng : “Ma, Ma Tôn...”
“Đổi cái khuôn mặt giả  của ngươi .” Tạ Trích Tinh vô cảm.
Tiêu Tịch Hòa nuốt nước miếng: “Ngài thật sự đồng ý ?”
Tạ Trích Tinh   gì, chỉ lặng lẽ  nàng.
Tiêu Tịch Hòa đối mắt với , khó khăn kiềm chế ý  nhếch môi , vì sợ chọc giận  mà cố gắng   thành tiếng.
“Được,  đổi ngay!” Tiêu Tịch Hòa  xong, liền đột nhiên chui  trong chăn.
Tạ Trích Tinh tứ chi vô lực  thể nhúc nhích, khi cúi đầu  xuống, chỉ  thể lờ mờ thấy đỉnh đầu nàng d/ao động.
Trong chăn sột soạt, hầu hết trọng lượng của nàng đều đè lên  . Tạ Trích Tinh nhắm mắt ,   đang nghĩ gì.
Rất lâu ,   đột nhiên nhẹ bẫng,  đó một giọng  mềm mại truyền đến: “Ta xong .”
Mắt Tạ Trích Tinh khẽ động, một lát  mới mở mắt.
Là khuôn mặt thuộc về Tiêu Tịch Hòa, một đôi mắt trong sáng, chóp mũi cao, môi đỏ hé mở, giống như một chú nai tơ lạc  bẫy thợ săn, mang theo sự hoảng sợ thiên bẩm.
So với khuôn mặt xinh   ,   thuận mắt hơn bao nhiêu. Tạ Trích Tinh  đối mặt với ánh mắt nàng, liền nảy  ý nghĩ ‘cái  mới đúng chứ’.
Một đôi mắt như , nên  với vẻ ngoài tiểu bạch hoa như  mới , giả vờ  tuyệt thế mỹ nhân gì, giả vờ  yêu vật qu/yến r/ũ gì, cũng  xem    là kiểu  đó .
“... Thế nào?” Tiêu Tịch Hòa đối diện với ánh mắt , cảm thấy  căng thẳng một cách khó hiểu.
Nàng đương nhiên sẽ  ngây thơ nghĩ rằng Tạ Trích Tinh   ‘Tiêu Tịch Hòa’ trông như thế nào. Mặc dù thế giới  mang nét cổ xưa, nhưng nhiều thứ thậm chí còn lợi hại hơn công nghệ hiện đại. Chỉ sợ khi Tạ Trích Tinh x/ác định Kiều Kiều chính là Tiêu Tịch Hòa,   dung mạo thật của nàng . Vì  nàng  cần  tiếp tục lừ/a d/ối nữa, trực tiếp dùng  khuôn mặt của  là .
Quả nhiên, Tạ Trích Tinh  nàng như , dường như  bất ngờ.
Tiêu Tịch Hòa  gượng, càng thêm căng thẳng.
Sau khi xuyên  đến thế giới   lâu, nàng  bắt đầu sử dụng một khuôn mặt xinh  để sống. Vài năm   đổi sang một khuôn mặt bình thường khác. Bao năm qua  một  để lộ dung mạo thật của .
Không ngờ  đầu tiên dùng dung mạo thật để gặp ,  là hướng về phía Tạ Trích Tinh.
Tạ Trích Tinh  chằm chằm nàng  lâu, trả lời: “Xấu.”
“...  là   bằng khuôn mặt , nhưng cũng  đến mức  là  chứ?” Tiêu Tịch Hòa cạn lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ma-ton-mang-thai-con-cua-ta-xuyen-sach/chuong-26-3.html.]
Dung mạo  đổi, giọng  cũng  đổi, trở nên mềm mại và trong trẻo hơn, như suối nước nóng  phơi nắng cả ngày.
Tạ Trích Tinh liếc  nàng: “Ngươi  khẳng định như , còn hỏi   gì? Mong  khen ngợi ngươi ?”
“Là cấp độ đáng  khen ngợi chăng?” Tiêu Tịch Hòa  đà lấn tới.
Tạ Trích Tinh  khẩy một tiếng.
Tiêu Tịch Hòa thấy  tự rước lấy sự vô vị, bĩu môi đột nhiên hôn  một cái. Mí mắt Tạ Trích Tinh giật lên, vô cảm  nàng.
“Xấu    thì ngài cứ tạm  , phóng thích kỹ năng cũng cần thời gian hồi chiêu, bây giờ   còn sức để biến  thứ hai .” Tiêu Tịch Hòa  xong, dần dần cọ xát   .
Cuống họng Tạ Trích Tinh cử động vài cái, ngón tay khẽ nhúc nhích  ga trải giường, nhưng ngay cả sức nâng lên cũng  .
Tiêu Tịch Hòa lén   một cái, thầm mừng vì    chằm chằm nàng như , dù  bây giờ nàng... thật sự  căng thẳng. Nụ hôn   cũng chỉ là để thư giãn mà thôi. Trước   chuyện  với , vì dùng khuôn mặt khác, giống như đeo mặt nạ  chuyện , cảm giác  hổ thật sự  nặng đến thế.    thì khác, dùng khuôn mặt của chính , ít nhiều vẫn thấy ngượng ngùng.
May mà kinh nghiệm   đủ phong phú, dù ban đầu  lúng túng, nàng cũng nhanh chóng thích ứng, giống như một con thuyền nhỏ hỏng hóc lâu năm, kẽo kẹt lay động lên.
Nghe tiếng nức nở quen thuộc mà lạ lẫm bên tai, cuống họng Tạ Trích Tinh cử động vài cái, cuối cùng  mở mắt  nàng.
Đêm dần khuya, cơ thể vốn lạnh giá của Tạ Trích Tinh, lúc   tỏa  vài phần nóng bỏng. Cái lạnh thấu xư/ơng   từ khi nào  biến mất  , chỉ còn  sự ấm áp như nước ấm.
Không  qua bao lâu, cơ thể  đột nhiên căng cứng,  nào đó cũng ngã thẳng xuống bên cạnh , nghiêng  gối đầu lên cánh tay  nức nở, còn dựa ch/ặt lưng   .
Thật sự chẳng coi  là  ngoài một chút nào.
Tạ Trích Tinh   gì đó, nhưng chỉ mở mắt lặng lẽ  trần nhà.
Tiêu Tịch Hòa cuộn tròn bên cạnh , giống như mỗi đêm tu luyện ở Cốc Âm Trạch  ,  dịu  dư âm của cơ thể, liền lập tức nhắm mắt niệm khẩu quyết hấp thụ tu luyện.
Tạ Trích Tinh  yên, lòng bàn tay  eo nàng đè lên. Hắn khẽ cử động, liền  thể nắm ch/ặt nàng trong tay. Tiêu Tịch Hòa chuyên tâm tu luyện, chờ hấp thụ hết Đan Dương,  nhịn  ‘ê’ lên một tiếng.
Tạ Trích Tinh  cần hỏi, cũng  nàng đang ‘ê’ cái gì: “Dư đ/ộc  thanh trừ hết ?”
“... Rõ ràng chỉ còn một chút thôi, một   đủ ?” Tiêu Tịch Hòa  tin  tà ma, vận hành linh lực  nữa, nhưng vẫn  đối mặt với sự thật.
Dư đ/ộc của nàng vẫn còn, chỉ là giảm nhẹ một chút.
“Sau khi phát đ/ộc,  thấm sâu  tận x/ương tủ/y, một hai  tự nhiên  đủ.” Tạ Trích Tinh nhàn nhạt mở lời.
Tiêu Tịch Hòa cẩn thận nhớ , phát hiện đúng là như . Ban đầu khi nàng mới trúng Hợp Hoan Cổ, một hai  là  thể giải quyết  . editor: bemeobosua. Tuy nhiên cứ kéo dài đến ngày thứ ba mươi đ/ộc phát mới bắt đầu giải đ/ộc, liền  tu luyện hơn bốn trăm , mới miễn cư/ỡng thanh trừ hết chỉ còn  một chút dư lượng.
Mà bây giờ dư lượng  phát tác, tự nhiên cũng khó khăn như  .