Tiêu Tịch Hòa vốn tưởng rằng  đêm nay, nàng sẽ   tự do,  ngờ  vẫn  cổ đ/ộc ch/ết t/iệt  quấy rầy, nhất thời đầu óc nàng như  nổ tung. Đang lúc phiền não, nàng đột nhiên   về phía Tạ Trích Tinh.
Tạ Trích Tinh: “...”
“Ma Tôn,   thêm một  nữa .” Nàng dày mặt .
Lông mày Tạ Trích Tinh giật giật: “Tiêu Tịch Hòa, ngươi coi  là cái gì?”
“Đương nhiên là Ma Tôn đại nhân  yêu ,    cảm ơn ngài, vì  ngài mà bốn mùa ấm áp...” Tiêu Tịch Hòa hát một bài ca  đúng nhạc,  một  nữa leo lên, bắt đầu  song tu thứ hai.
Sau hơn nửa canh giờ,  thứ hai cũng kết thúc.
Tiêu Tịch Hòa ngã như bùn  giường, mệt đến nỗi ngón tay cũng  nhấc lên nổi, vẫn  quên thút thít buộc tội: “Ma Tôn, ngài quá lâu .”
Tạ Trích Tinh: “...”
Tiêu Tịch Hòa lau nước mắt,  thút thít  tu luyện. Tạ Trích Tinh vô cảm, nửa ngày mới nặn  một câu: “Ta  từng thấy  tử Hợp Hoan Tông nào p/hế v/ật hơn ngươi.”
Khóc lóc thút thít,   ai mới là   hái bổ.
Tiêu Tịch Hòa mắt đẫm lệ   một cái, cuộn tròn  cố gắng hấp thụ Đan Dương.
Rất lâu , nàng xoa xoa đầu gối đau nhức  dậy: “Vẫn    thanh trừ hết.”
Tạ Trích Tinh lạnh lùng  nàng.
“Ma Tôn, ngài cố gắng chịu khó một chút nữa.” Tiêu Tịch Hòa t/àn p/hế mà chí khí vẫn kiên cường leo lên  .
Hai  trải qua gần hết nửa đêm, Tạ Trích Tinh  lười  tức giận. Thậm chí    chút cảm xúc nào, bởi vì một khi nảy sinh chút d/ao động, chắc chắn sẽ cảm thấy hoang đường.   =))))
Tiêu Tịch Hòa ít nhiều cũng  chút lương tâm, leo lên xong còn  quên hỏi: “Ma Tôn ngài còn  thể ... Oa,  thể !”
Tạ Trích Tinh: “...”
Khi  thứ ba kết thúc, Tiêu Tịch Hòa    p/hế v/ật. Cả  nàng   giường mắt thất thần, miệng  ngừng lẩm bẩm: “Ta   ,  sắp ch/ết ,  thật sự   ...”
Tạ Trích Tinh coi như   thấy.
Tiêu Tịch Hòa nghỉ ngơi  lâu, cuối cùng cũng phục hồi một chút sức lực để kiểm tra cơ thể. Kết quả kiểm tra xong liền     nước mắt: “Vẫn còn thiếu một ...”
Đầu ngón tay Tạ Trích Tinh khẽ nhúc nhích, cảm thấy sức mạnh dường như đang dần hồi phục, mặt ngoài vẫn giữ vẻ bình tĩnh: “Vậy thì ngươi cố gắng lên.”
Tiêu Tịch Hòa: “...”
 Nói dễ như  !
Chẳng   từ lúc nào, ngoài cửa sổ   sáng, chẳng bao lâu nữa, mặt trời sẽ mọc, buổi sáng sẽ đến theo đúng hẹn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ma-ton-mang-thai-con-cua-ta-xuyen-sach/chuong-26-4.html.]
Tiêu Tịch Hòa do dự một chút, ngẩng đầu lên liền đối diện với đôi mắt sâu thẳm.
“Chỉ cần  cuối cùng, ngươi sẽ    giải thoát.” Tạ Trích Tinh   chút ngữ khí nào, nhưng mỗi chữ đều đầy rẫy sự cám dỗ.
Tiêu Tịch Hòa nuốt nước miếng, đối mắt với   lâu  đột nhiên hỏi: “Ma Tôn, ngài  khát ?”
Ánh mắt Tạ Trích Tinh đột nhiên trở nên sắc lạnh.
“Ngài chắc chắn khát , để   rót cho ngài một cốc nước nhé.”
“Tiêu, Tịch, Hòa!”
Tiêu Tịch Hòa giả vờ  thấy, chống  từ  giường xuống, liền thấy y phục  mặt đất  trở  nguyên dạng. Nàng chột   Tạ Trích Tinh một cái, x/ác định   thể  thấy tình hình  đất, liền nhanh chóng huyễn hóa y phục thành áo vải thô   đặc điểm gì, bắt đầu mặc từng cái lên .
Tạ Trích Tinh mắt nổ đom đóm: “Hôm nay ngươi dám bước nửa bước  khỏi cửa phòng,  sẽ từ bỏ tất cả để đối đầu với ngươi!”
... Nói như thể   , ngài sẽ cùng  chung sống hòa bình . Tiêu Tịch Hòa thầm cằn nhằn trong lòng.
Nhìn tốc độ mặc quần áo của nàng ngày càng nhanh, lửa giận trong lòng Tạ Trích Tinh dâng trào: “Tiêu Tịch Hòa! Ta xem ngươi dám !”
Tiêu Tịch Hòa  khan một tiếng, t/hắt ch/ặt dây lưng  rót một cốc nước, chạy nhanh về đưa đến môi : “Ma Tôn, uống nước.”
Tạ Trích Tinh  chằm chằm nàng, môi mỏng mím chặt thành một đường cong nghiêm khắc, rõ ràng   ý định uống nước.
Tiêu Tịch Hòa đành  đặt cốc xuống,  khi yên lặng một lúc thì  gượng mở lời: 
“Ta  ngài giận , nhưng  vẫn cảm thấy, ngài giận thì giận, nhưng  cần thiết  giận đến mức ...”
Trong mắt Tạ Trích Tinh một mảnh lạnh lẽo.
“Lúc  đồng ý giúp , ngài cũng là tự nguyện. Tuy rằng   thực hiện lời hứa nấu cơm cả đời cho ngài, nhưng hai năm ở Cốc Âm Trạch,  cũng coi như tận tâm tận lực, cũng  để ngài chịu thiệt thòi. Sau  ngài là   đại sự,   theo ngài cũng chỉ là gánh nặng của ngài,” Tiêu Tịch Hòa l/iếm môi khô khốc, vẻ mặt lấy lòng  : 
“Ngài cứ coi  như một cái rắm, thả   .”
Coi nàng như một cái rắm mà thả .
Nàng vì  thoát khỏi , thậm chí hạ thấp  đến mức .
Ánh đỏ lóe lên trong mắt Tạ Trích Tinh, khí thế quanh  như cơn giông tố sắp đến: “Nếu  cố chấp  đồng ý thì ?”
Tiêu Tịch Hòa bất lực: “Ngài cố chấp như , chỉ vì một miếng ăn thôi ?”
Không  nàng đ/ánh giá thấp sức mạnh của  sành ăn, mà là nàng  từng nghĩ rằng,  sành ăn nào  giống , vì đầu bếp thất hứa bỏ trốn, mà tr/uy s/át khắp thế gian.
Nghe câu hỏi của nàng, Tạ Trích Tinh tức giận đến phát . Vừa định mở miệng , một cảm giác buồn nôn đột nhiên trào lên. editor: bemeobosua. Tiêu Tịch Hòa nhận thấy   , vội vàng đỡ   dậy,  nhét một cái gối   lưng .
Làm xong tất cả, nàng theo thói quen tìm một quả mơ cho  ăn để trấn tĩnh, nhưng khi vươn tay sờ lên eo,  thấy eo trống rỗng.