Tàn tạ hết sức. Trong đầu Tiêu Tịch Hòa chỉ hiện lên bốn chữ .
“Thế nào?” Triệu Thiếu Khanh hỏi.
Tiêu Tịch Hòa lấy  tinh thần: “Tạm .”
Triệu Thiếu Khanh khẽ : “Thân thể của  tự  , ngươi  cần l/ừa g/ạt .”
Tiêu Tịch Hòa  : “Chưa đến bước cuối cùng,  ai   . Lỡ sáng mai ngươi  khỏe lên thì ?”
Triệu Thiếu Khanh  giả thuyết của nàng chọc , khóe mắt  ửng hồng như hoa đào.
Tiêu Tịch Hòa cũng nhếch môi theo, nhưng   nên  gì. Đang suy nghĩ,  đột nhiên mở lời: “Vẫn nên đóng cửa sổ  ,  lạnh.”
“... Được.” Tiêu Tịch Hòa cũng cảm thấy  khí trong phòng tươi mát hơn nhiều, liền  đóng kín cửa sổ,  đó    xuống: “Ngươi     định uống t/huốc nữa , vì  nàng còn lấy th/uốc cho ngươi?”
“Dù  cũng là tấm lòng của Liễu đạo hữu,” Triệu Thiếu Khanh   nhiều, chỉ mỉm   nàng: “Ta  ăn mơ, ngươi còn ?”
Tiêu Tịch Hòa : “Khó cho Thiếu Tông chủ  thích đến , đương nhiên là  .”
Nói xong, nàng lấy  một quả từ Túi Càn Khôn. Triệu Thiếu Khanh nhận lấy, nhưng chần chừ  ăn: “Chỉ một quả thôi ?”
“Một quả là đủ ,” Tiêu Tịch Hòa theo thói quen dùng cách đối phó b/ệnh n/hân để đối phó : “Đợi ngươi khỏe ,  ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.”
“Trong Túi Càn Khôn của ngươi còn nữa ?” Triệu Thiếu Khanh  hỏi.
Tiêu Tịch Hòa lắc lắc cái túi: “Rất nhiều.”
“Được,  đợi  khỏe , sẽ xin ngươi nữa.” Triệu Thiếu Khanh .
Tiêu Tịch Hòa  , mơ hồ thấy lạ, nhưng còn  kịp hỏi, quả mơ trong tay Triệu Thiếu Khanh đột nhiên rơi xuống đất. Nàng kinh hô một tiếng vội vàng cúi xuống nhặt, Triệu Thiếu Khanh cũng đồng thời cúi  vươn tay.
Ống tay áo vén lên, cổ tay trắng bệch gầy yếu lộ   mắt, một vết sẹo giống như  bỏng cứ thế hiện lên trong mắt Tiêu Tịch Hòa. Nàng ngẩn , trong khoảnh khắc mất tập trung đó Triệu Thiếu Khanh  nhặt quả mơ lên.
Cổ họng Tiêu Tịch Hòa cử động, khi  dậy  bình thản: “Chỉ là một quả mơ thôi, cần gì  để tâm như .”
“Hôm nay chỉ  một quả, tự nhiên là quý giá.” Triệu Thiếu Khanh nhếch môi.
Tiêu Tịch Hòa  : “Ngươi từ từ ăn,   rót cho ngươi một chén .”
Nói , nàng  dậy  về phía bàn.
“Trước   từng ăn thứ ngon như , cũng  cảm thấy khổ sở, từ khi nếm thử, mới   đời   món ngon đến . So với món canh thịt   từng ăn, thì thật giống như thức ăn cho heo.” Triệu Thiếu Khanh chậm rãi mở lời.
Tiêu Tịch Hòa cúi mắt  đến  bàn, vươn tay lấy ấm : “Trăm món ăn  trăm vị, chỉ là xem  hợp khẩu vị  . Không hợp khẩu vị,  chắc  là khó ăn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ma-ton-mang-thai-con-cua-ta-xuyen-sach/chuong-26-6.html.]
“Thật sự khó ăn. Trước  khi A Vũ còn sống  , bữa cơm của   khó ăn,” Triệu Thiếu Khanh nhắc đến A Vũ, giọng  nhẹ : “Ta hứa với nàng, sẽ dẫn nàng  ăn khắp món ngon thiên hạ, đáng tiếc   cơ hội nữa.”
Tiêu Tịch Hòa nuốt nước miếng, cầm ấm  lên   : “Hóa  hết nước . Ngươi chờ một chút,   đổi ấm mới cho ngươi.”
Nói xong, liền  thẳng  ngoài.
Một bước, hai bước, ba bước... Nhìn cánh cửa càng lúc càng gần, bước chân nàng cũng  nhịn  càng lúc càng nhanh. Cuối cùng khi đến cửa, nàng vội vàng kéo cửa phòng...
Một bàn tay trắng bệch gầy gò nắm lấy cổ tay nàng, cảm giác lạnh thấu xư/ơng lập tức chui  d/a t/hịt.
“Vội vàng như   gì?” Triệu Thiếu Khanh ôn hòa hỏi.
Tiêu Tịch Hòa: “...”
Mặt trời lên cao,  bộ Ngự Kiếm Tông đều chìm trong ánh nắng.
Liễu An An mang theo cái gùi trúc  về, còn  bước  cửa  đối diện với một đôi mắt đầy sự lạnh lẽo.
Nàng ngẩn  dừng , dần dần cảnh giác: “Ma Tôn đại nhân.”
“Nàng ?” Tạ Trích Tinh   nhiều.
Liễu An An giả ngây: “Ai cơ?”
“Sư  của ngươi.” Tạ Trích Tinh vô cảm, nhưng   thẳng là Tiêu Tịch Hòa.
Liễu An An vốn còn  giả ngây, nhưng    là sư  của nàng , nếu còn tiếp tục phủ nhận, chỉ sợ sẽ chọc giận . editor: bemeobosua. Nàng do dự một chút, thật thà đáp: “Không ,     đào măng rừng.”
Tạ Trích Tinh khựng , quả nhiên thấy nàng đeo một cái gùi nhỏ  lưng, bên trong  vài cây măng tươi.
“Nàng bảo ngươi đào ?” Hắn hỏi thêm một câu.
Liễu An An ngơ ngác: “Không , là Thiếu Tông chủ  ăn măng,     của Ngự Kiếm Tông , nên nhờ   đào.” Chăm sóc  sắp c/hết, Dược Thần Cốc luôn   .
Nói  cũng   , lúc nàng  chẩn mạch cho Triệu Thiếu Khanh cũng  gặp tiểu sư . Vẻ mặt Triệu Thiếu Khanh vẫn bình thường, chắc là tiểu sư  giải độ/c xong  xóa ký ức của  , lúc  đang trốn ở  đó tu luyện chăng.
“Ta thật sự   nàng ở , đợi nàng về ,  sẽ báo cho ngài .” Liễu An An  nghiêm túc.
Tạ Trích Tinh  chằm chằm nàng một lát, đột nhiên nghĩ đến điều gì, khóe môi nhếch lên một vòng cung: “Chỉ sợ ngươi  tìm  nàng.”
“Ý gì?” Liễu An An hỏi xong,  bỏ qua nụ  thoáng qua của ,  khỏi rùng ...
Hắn đang che giấu ý đồ gì  xa ? Đáng sợ quá.