Man Yêu Nhi liếc  nàng: “Ngươi là Trúc Cơ, trong tình huống  giữ  bảo bối   là chuyện .”
Tiêu Tịch Hòa tâm niệm điện chuyển, đột nhiên hiểu  ý đồ của bí cảnh. Đầu tiên là dùng bí bảo dụ dỗ  , khơi dậy lòng th/am của tất cả,  đó dùng sương m/ù ngăn cách thành các  gian khác , tạo  cơ hội ph/ạm t/ội  hảo, dẫn   tự tương tàn để tranh giành bí bảo.
…Từ khoảnh khắc bí bảo xuất hiện, họ  rơi  bẫy của bí cảnh.
“Còn  mau đưa đây?” Man Yêu Nhi nhướng mày.
Tiêu Tịch Hòa hít sâu một : “Ta  nãy  nhặt đồ.”
“Ta , nhưng ngươi  thể để  về tay  chứ?” Man Yêu Nhi nhếch môi, “Nghe  Cốc chủ Dược Thần Cốc thương  tử nhất, chắc là cũng cho ngươi  ít đồ   ?”
Tiêu Tịch Hòa: “…”
“Đưa đây.” Ánh mắt Man Yêu Nhi trở nên h/ung á/c.
Tiêu Tịch Hòa giằng co hồi lâu, cuối cùng vẫn kéo túi Càn Khôn xuống đưa qua.
Man Yêu Nhi   chịu nhận: “Ném xuống đất,  lùi .”
…Cảnh giác cũng khá cao, Tiêu Tịch Hòa xoa xoa ngón tay, lẳng lặng  theo lời nàng.
Man Yêu Nhi nhặt túi Càn Khôn lên, nhưng đáy mắt  thoáng qua một tia s/át ý. Tiêu Tịch Hòa nhận  nàng định  gì, lập tức cảnh giác lùi : “Ngươi  thất hứa?”
“Sao  thế , ngươi là Sư  của ,  thương ngươi còn  kịp.” Man Yêu Nhi  ,   tủm tỉm từng bước ép s/át.
Tiêu Tịch Hòa liên tục lùi , kết quả  cẩn thận ngã  xuống đất. Man Yêu Nhi thấy  liền : “Thấy ngươi giờ  Trúc Cơ, còn tưởng   bản lĩnh hơn,  ngờ vẫn ngu xuẩn như .”
Nụ  trong mắt nàng biến mất: “Sinh  xinh  thì  ích gì, ngu xuẩn thì đáng ch/ết!”
Vừa  dứt lời, nàng đột nhiên tấn công Tiêu Tịch Hòa, Tiêu Tịch Hòa vốn đang ngã   đất vội vàng giơ tay, thứ giấu trong kẽ ngón tay lập tức tung  về phía mặt nàng.
Man Yêu Nhi  ngờ nàng sẽ đ/ánh lén,  định nổi giận đột nhiên bắt đầu hắt xì. Tiêu Tịch Hòa  dám dây dưa,  dậy liền chạy về phía , sương trắng nhanh chóng ngăn cách hai ,   chia họ thành các  gian khác .
Tiêu Tịch Hòa chạy một mạch, x/ác định phía    tiếng động mới ngã  xuống đất, nhưng còn  kịp nghỉ ngơi,  đụng độ một tu sĩ.
Lần  nàng quá quen thuộc, lập tức giơ hai tay đầu hàng: “Đã  cư/ớp ,  còn gì hết.”
Người đến  cam lòng liếc  chiếc áo choàng nàng đang mặc: “C/ởi  cho !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ma-ton-mang-thai-con-cua-ta-xuyen-sach/chuong-31-6.html.]
Tiêu Tịch Hòa: “…”
Trong nửa canh giờ tiếp theo, nàng  liên tiếp gặp ba  nữa, một  yếu hơn ,  nàng dựa  tu vi Trúc Cơ đ/ánh chạy, hai  còn  đều vơ vét  chút đồ từ chỗ nàng. editor: bemeobosua. Vài hiệp trôi qua, những gì nàng  thể cho cơ bản  cho hết, may mà nàng đủ thức thời,  ai  s/át ý với nàng.
Tiêu Tịch Hòa nhận   yên thế  cũng   là cách, liền   về phía ,  cầu nguyện  tiếp theo gặp  là Sư  Sư tỷ.
Có lẽ bí cảnh   lời cầu nguyện, nàng  thầm niệm  lâu,  đụng độ Cổ U.
…Thật là trùng hợp.
“Thật trùng hợp.” Ánh mắt Cổ U u ám.
Tiêu Tịch Hòa  đầu bỏ chạy, nhưng giây tiếp theo  một luồng linh lực đ/ánh ngã xuống đất.
Khoảng cách giữa Trúc Cơ và Kim Đan như trời vực, nàng ngã mạnh xuống đất, vật lộn hồi lâu cũng   dậy .
“Chạy .” Cổ U đến  mặt nàng, ánh mắt  nàng như  một  c/hết.
Tiêu Tịch Hòa  chằm chằm , đột nhiên giơ tay  đ/ánh lén, đáng tiếc Cổ U  dễ  l/ừa như Man Yêu Nhi, trực tiếp nắm chặ/t c/ổ tay nàng.
Bàn tay cứng như thép  ngừng s/iết ch/ặt, cơn đau  ép mạnh truyền từ cổ tay ,  mặt Tiêu Tịch Hòa đỏ bừng, nhưng   để lộ sự sợ hãi  mặt kẻ đ/iên .
“Chạy !” Cổ U lặp , ánh mắt đ/iên cuồng và cố chấp.
Tiêu Tịch Hòa cắ/n răng, cả  run rẩy vì đau, nhưng kiên quyết   một lời.
Cổ U  lạnh một tiếng, giơ tay định kết liễu nàng, Tiêu Tịch Hòa sợ hãi cúi mạnh đầu, cảm giác  ép ở cổ tay  đột nhiên biến mất.
Nàng sững sờ ngẩng đầu, liền thấy Cổ U  nãy còn kiêu ngạo  thôi,   Tạ Trích Tinh giẫm  chân.
Nếu   cách thực lực giữa nàng và Cổ U là trời vực, thì Cổ U và Tạ Trích Tinh cũng .
Tạ Trích Tinh tâm trạng cực kỳ tệ  nàng, ngay cả giọng  cũng như dính băng: “Không  phản kháng?”
Tiêu Tịch Hòa: “…” 
Nàng , nhưng   .