Cậu bé mang theo một đống thắc mắc, đợi đến khi Mẫu Thân chơi pháo hoa chán chê chạy khám phá môi trường, bé mới hỏi riêng Phụ Thân.
Tạ Trích Tinh với vẻ từng trải, thong thả : "Đợi khi nào con cưới vợ thì sẽ hiểu."
Tạ Thần im lặng một chút, Mẫu Thân đang xổm đất sờ chỗ sờ chỗ cách đó xa... Thôi, cưới vợ chỉ ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm của bé, bé vẫn nên đoạn tuyệt tình ái thì hơn. =)))
Vô Tình Đạo cũng tệ, cơ hội thể thử một chút.
Tạ Thần học một buổi học kéo dài gần hai ngày. Vừa khỏi Ảo Cảnh, Tiêu Tịch Hòa liền hối hả chạy bếp, nhanh chóng một bàn đầy thức ăn cho con trai.
Tạ Thần vốn định về phòng nghỉ ngơi, thấy ngoan ngoãn ở ăn cơm.
"Đây tính là trồng cây, hưởng bóng mát ?" Ăn xong bữa cơm, Tạ Trích Tinh thong thả hỏi. editor: bemeobosua. Hắn tốn bao công sức mới đưa vợ về Ma Giới, thằng nhóc thì , chẳng tốn chút sức lực nào thể mỗi ngày đều thưởng thức món ngon.
Tạ Thần suy nghĩ một lát: "Phụ Thân, Người ăn hết gần bảy phần mười của bàn thức ăn ."
Tạ Trích Tinh: "..."
"Đừng ghen nữa." Tạ Thần với khuôn mặt bầu bĩnh, giọng điệu đầy vẻ t/ang thư/ơng.
Tiêu Tịch Hòa nhịn bật .
Khó khăn lắm gia đình mới đoàn tụ, nàng ước gì thể ở bên con trai lúc nơi. Vì , nàng dành cả ngày để cùng con trai lên lớp, nấu đồ ăn cho bé. Khi giờ học thì dẫn bé ngoài dạo chơi. Nàng thậm chí còn mời con trai về ngủ chung.
"Trừ khi ch/ết, nếu giường của hai , tuyệt đối xuất hiện đàn ông thứ hai." Tạ Trích Tinh mặt nghiêm nghị .
Tiêu Tịch Hòa cạn lời: "Đó là con trai ."
"Con trai cũng ." Tạ Trích Tinh chịu nhượng bộ.
Tiêu Tịch Hòa đành chịu, vẻ mặt tiếc nuối ngoài báo tin cho con trai.
Con trai xong tỏ vẻ tiếc nuối, đầu thẳng. =)))
"...Sao thấy nó chẳng tiếc nuối chút nào ?" Tiêu Tịch Hòa buồn bã.
Tạ Trích Tinh lạnh một tiếng: "Nói nhảm, nó mamaboy."
Từ 'mamaboy' (con trai cưng của ) là học từ Tiêu Tịch Hòa.
Tiêu Tịch Hòa thở dài một tiếng, nhanh chóng vực dậy tinh thần: "Ta vài món điểm tâm cho nó !"
Tạ Trích Tinh: "..."
Biết nàng cảm thấy , luôn bù đắp, nên cũng quá giới hạn. Thế là Tiêu Tịch Hòa bận rộn đến mức gần c/hết, mỗi ngày sáng dậy, mãi đến khi con trai ngủ nàng mới thở phào nhẹ nhõm. Tạ Trích Tinh hiểu lắm, nhưng cũng chiều theo ý nàng.
Thoáng cái đến một ngày học thuật pháp, Tiêu Tịch Hòa luống cuống tay chân đóng gói xong đồ ăn vặt, vội vàng tìm hai cha con. Kết quả thấy hai từ xa định chào hỏi, nàng liền thấy Tạ Thần với Tạ Trích Tinh: "Phụ Thân thể với Mẫu Thân, xin đừng bận rộn vì con nữa."
Tiêu Tịch Hòa đột ngột dừng bước.
"Vì ?" Tạ Trích Tinh hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ma-ton-mang-thai-con-cua-ta-xuyen-sach/chuong-99-2.html.]
Tạ Thần khựng : "Con ăn hết nhiều đồ như , tiến độ tu luyện cũng trì hoãn một chút, quan trọng nhất là..."
Lời hết, bé nhận điều gì đó , đầu liền thấy Tiêu Tịch Hòa, "Mẫu Thân..."
"À, cái đó... hai cứ học , đột nhiên nhớ còn việc , nên, nên đây..." Tiêu Tịch Hòa gượng gạo, đầu bỏ chạy.
Tạ Thần bối rối Tạ Trích Tinh.
"Ai chọc thì đó dỗ." Tạ Trích Tinh thản nhiên .
Một khắc , bậc thềm Long Khê Điện.
Tiêu Tịch Hòa đang ôm mặt ngẩn ngơ, đột nhiên cảm thấy xuống bên cạnh. Nàng khựng , đầu con trai: "Sao học?"
Tạ Thần lặng lẽ nàng.
"Tưởng giận ?" Tiêu Tịch Hòa bật , "Đừng lo, Mẫu Thân nhỏ nhen như ."
Nói xong, nàng im lặng một chút, trong mắt vẫn lộ chút áy náy, "Xin con nha Tiểu Thần, Mẫu Thân cố ý ảnh hưởng đến con, chỉ là... mới trở về, thế nào để trở thành một đạt chuẩn, chỉ thể dùng cách của để đối với con, nhưng quên mất việc cân nhắc cảm nhận của con."
Hai kiếp sống , đều ai dạy nàng thế nào để trở thành một .
Tiêu Tịch Hòa thở dài một tiếng, đang định gì đó, Tạ Thần đột nhiên : "Người mới trở về."
"...Hả?"
"Người vẫn luôn ở đó," Tạ Thần mắt nàng, "Mỗi khi con Ma Giới, đều thấy ."
Tiêu Tịch Hòa ngây bé, môi mấp máy mấy nhưng nên lời.
"Mây trời, gió bên đường, chiếc lá rơi xuống, đều là , con đều nhớ hết," Giọng Tạ Thần non nớt, nhưng vô cùng nghiêm túc, "Khi con đến Dược Thần Cốc, các Dì giữ trong sân phơi nắng, con khát quá, còn hóa thành một làn mưa nhỏ để giải khát cho con."
Tiêu Tịch Hòa chợt nhớ lúc còn là một mảnh hồn phách vụn vỡ, cứ lờ mờ trôi nổi trung giữa Dược Thần Cốc và Ma Giới, mỗi khi bé xuất hiện, nàng theo thói quen theo.
Thật ngay cả nàng đối với ký ức mười năm đó cũng mơ hồ, ngờ một nhớ rõ như in.
"Vừa nãy con hết," Tạ Thần nắm lấy ngón tay nàng, "Con ăn hết nhiều đồ như , tiến độ tu luyện cũng trì hoãn, quan trọng nhất là, quá mệt , con mệt như ."
Khóe mắt Tiêu Tịch Hòa cay xè: "Tiểu Thần..."
Tạ Thần chớp chớp mắt: "Người là nhất thế giới ."
"...Cảm ơn con," Tiêu Tịch Hòa hít nhẹ một , dang hai tay về phía bé, "Ôm một cái."
Tạ Thần lập tức chui lòng nàng.
Hai con ôm thật ch/ặt. Tạ Trích Tinh khoanh tay phía , thong thả tựa khung cửa, thấy Tạ Thần nàng vẫn luôn ở đó, khóe mắt thoáng chút ấm áp, nhưng nhanh đó trở nên vui vẻ.
Dù thì ngày hôm nay, nào đó cũng nên trở bình thường .
Tốt lắm, chồng c/hết, suốt ngày chỉ quan tâm đến con trai thì là thế nào.