“Ngươi   đêm qua  giày vò  đến tận khi nào ?” 
 
Thẩm Thục gặp   hành lễ, đầu ngẩng cao, ánh mắt thách thức.
 
Ta  c.h.ế.t một , nếu còn so đo những chuyện  chỉ là ngu dại.
 
Vì thế, từ đầu đến cuối, ngoài việc sai  dâng ,    với nàng  nửa câu.
 
Thẩm Thục tự thấy mất hứng,  một lát  bỏ .
 
Khi lướt qua , nàng  ghé sát, chỉ để hai  :
 
“Kiếp ,  nhất định  thua ngươi nữa”
 
Ta  phản bác, thậm chí   nàng .
 
Trong Đông cung,   nữ nhân nào là kẻ thắng.
 
Kẻ chiến thắng thực sự, xưa nay chỉ  Thái tử,  một  một    vạn .
 
…
 
Tối, Tiêu Dục đến phòng , hiếm hoi mang theo lễ vật.
 
Đó là một chiếc vòng tay chất liệu tuyệt hảo.
 
“Đây là cống phẩm ngoại triều, phụ hoàng ban cho mẫu hậu. Lúc  đến thỉnh an, trông thấy nên xin về. Giờ, tặng cho nàng.”
 
Giọng điệu cao cao tại thượng, như ban cho ân huệ lớn lao.
 
Ta chẳng thèm  vòng tay, chỉ thản nhiên:
 
“Đa tạ điện hạ.  vô công bất thụ lộc, xin điện hạ thu hồi.”
 
Sắc mặt Tiêu Dục  giữ , lập tức nổi nóng.
 
“Nàng vẫn giận vì chuyện tối qua ? Đáng đến mức  ?”
 
“Kiếp , đêm đại hôn   ở bên điện hạ. Kiếp ,    như  nữa. Điện hạ  bù đắp cho Thẩm Thục thì cứ thế .”
 
Ta lùi về , giọng bình tĩnh:
 
“Gả cho điện hạ, vốn chẳng   mong . Về , xin đôi bên coi như  xa lạ.”
 
Ta   rõ ràng.
 
Tiêu Dục  chắc chắn  đang  nũng:
 
“Được, nàng  cần,  sẽ tặng Thẩm Thục. Đến lúc đó, đừng  lóc cầu xin … Ta còn mang về một hộp đông châu, cũng sẽ cho Thẩm Thục. Tạ Ninh, đây là hậu quả vì nàng chọc giận cô.”
 
Nói ,  giận dữ bỏ .
 
…
 
Nghe Tiêu Dục nhắc đến đông châu,  sững   lâu.
 
Nhớ  kiếp , đêm hoa trăng viên mãn, ngón tay Tiêu Dục khẽ gạt phượng trâm vàng cẩn hồng ngọc  tóc , mê mải  :
 
“A Ninh tóc dày như mây, môi hồng răng trắng, mắt sáng ngời, xứng dùng đông châu  tôn lên.”
 
Hôm , một đấu trân châu thượng hạng tiến  tẩm điện .
 
Khi , chúng  từng khoảnh khắc đều  kề cận .
 
Hắn  binh thư,  ở bên mài mực.
 
Hắn hạ triều,  bưng chén  an thần.
 
Trước giờ ngủ,  lấy đầu ngón tay nhẹ xoa huyệt  trán ,  tiếng than thở mơ hồ:
 
“Bắc địa  loạn, cô  Thái tử chẳng nhẹ nhàng gì. Giá như  chỉ là công tử nhà giàu bình thường, ắt cưới A Ninh về, tìm một nơi yên tĩnh dựng nhà hoặc ẩn cư sơn lâm, chỉ  đôi …”
 
Lúc tình nồng,  luôn thì thầm bên tai :
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mac-cho-anh-trang-roi-xuong-lau-tay/2.html.]
“Đợi cô đăng cơ, A Ninh chính là hoàng hậu. Con chúng   , ắt là thái tử kế vị.”
 
4
 
Ta nhắm mắt, cưỡng ép kéo dòng suy nghĩ  về.
 
Khi , dẫu  ngàn điều  , rốt cuộc cũng chỉ là lâu đài  mây, chẳng nơi nương dựa.
 
Cái gọi là nồng nàn thắm thiết, đến cuối cùng đều hóa lời hư ,  đáng nhắc đến.
 
Trong mộng,    thấy chính  của kiếp .
 
Sau khi Tiêu Dục đăng cơ, phong   Hoàng hậu.
 
Thẩm Thục trở thành Thục phi, độc sủng lục cung.
 
Triều thần bất mãn, cho rằng nàng  là yêu phi.
 
Tiêu Dục bất đắc dĩ, bắt đầu “vũ lộ quân bình”.
 
Thẩm Thục cho rằng  ngấm ngầm giở trò, vênh váo chạy đến điện :
 
“Ngươi đừng hòng chia rẽ  và Hoàng thượng. Ngươi tin , dù ngươi khéo miệng đến , dù mang danh Hoàng hậu đè , Tiêu Dục yêu cũng chỉ yêu  một .”
 
Khi , nàng  ngạo mạn tận trời.
 
Về , nàng   lóc ầm ĩ.
 
Ban đầu, Tiêu Dục còn dịu lời dỗ dành.
 
Qua một hai tháng, thời gian dài, Tiêu Dục mất kiên nhẫn.
 
Thẩm Thục lải nhải  ngừng, kể khổ về quãng đường lưu đày gian nan, kêu trời bất công, tiên đế trách lầm Thẩm gia, thậm chí nhắc  chuyện năm mười ba tuổi cứu Tiêu Dục.
 
Mỗi  , Tiêu Dục đều nhượng bộ.
 
Lần ,  nổi trận lôi đình:
 
“Đủ ! Mấy chuyện  ngươi  bao nhiêu  nữa? Nếu Thẩm gia   vô tội, vì  năm   biếm? Dù là liên lụy, cũng chẳng  trắng trong!”
 
Tiêu Dục bỏ , Thẩm Thục ngẩn ngơ  :
 
“Sao   còn yêu ?” 
 
Nàng  nghĩ mãi   vì  Tiêu Dục  còn nuông chiều.
 
Chỉ   hiểu, mượn ơn báo đáp quả là cách , dùng cảm giác áy náy của đối phương để kiếm lợi.
 
 giữa phu thê, một khi  dùng đến thủ đoạn  nghĩa là tình sắp cạn.
 
Tiêu Dục là cửu ngũ chí tôn.
 
Ngồi ở ngôi  lâu,   cam chịu mãi dỗ một nữ nhân?
 
Hơn nữa,    còn là Thái tử  bức bách tứ bề.
 
Sau khi lên ngôi, hậu cung đại tuyển.
 
Thẩm Thục tuy  nhưng hoa dù rực rỡ cũng  ngày tàn.
 
Trong cống phẩm ngoại bang  một công chúa thảo nguyên tên là Nhu Cơ, dung nhan tuyệt sắc.
 
Nhu Cơ  xuất hiện, Tiêu Dục liền  cuốn hút.
 
Lúc Thẩm Thục  ầm trời, Tiêu Dục dần yêu Nhu Cơ, chợt nhận  thiên hạ  chỉ  một giai nhân tên Thẩm Thục.
 
Sau đó, Nhu Cơ  phong là Nhu phi.
 
Nàng cùng Thẩm Thục ở cung đình thế chân vạc, chia sủng.
 
Hậu cung tạm yên,  mới  thể thở .
 
…