Phàm vật gì quen dùng trong Đông cung, nàng  đều  mang theo, mơ mộng nơi đó cũng nhàn nhã như kinh thành, khoe vẻ nhu mì yếu đuối.
 
  phận  định, chẳng thể như ý.
 
Tiêu Dục bước  viện, nhíu mày khó chịu.
 
“Hồ đồ! Cô là  biên quan, chẳng   hưởng lạc. Bao nhiêu thứ xa xỉ , dỡ hết xuống!”
 
Thục phi  sững, cả  đờ .
 
“Điện hạ…”
 
Tiêu Dục dứt khoát ngắt lời:
 
“Nếu  nỡ rời những thứ  thì cứ ở , đừng theo .”
 
Thẩm Thục nước mắt giàn giụa, cuối cùng miễn cưỡng lên xe, lòng đầy oán hận.
 
Chẳng mấy chốc, nàng  chịu  nổi.
 
Xe nàng  vốn là  nhất trong quân,  lót đệm dày  mà nàng  vẫn than xương cốt rã rời, đường  xóc nảy, than  lạnh nhạt.
 
Ta cưỡi ngựa  đầu, cách xa vẫn  tiếng nàng  càm ràm.
 
Càng lên bắc, cảnh vật càng tiêu điều.
 
Ngày thứ tư, gió cát thốc lên, đường xóc dữ dội.
 
Lúc đầu, Thẩm Thục còn gắng gượng, thỉnh thoảng vén rèm, giọng ngọt lịm gọi Tiêu Dục đang cưỡi ngựa giữa hàng quân.
 
“Điện hạ, gió cát lớn,  giữ gìn sức khỏe nhé.”
 
“Điện hạ, mệt ,    xe nghỉ chốc lát ?”
 
Tiêu Dục  cưỡi ngựa  bàn quân vụ với các tướng, chỉ hững hờ đáp qua loa.
 
Thẩm Thục cảm thấy   lạnh nhạt, bèn kiếm cách gây chú ý.
 
Nàng  chê cơm quân dã thô kệch, nuốt  trôi, đòi đầu bếp theo quân   điểm tâm tinh xảo.
 
Đêm hạ trại, điều kiện đơn sơ, nàng  than thở gió lùa, giường cứng, tiếng gió như quỷ .
 
Giữa lúc thời khắc trọng yếu, nàng  vẫn mộng tưởng màn hồng ấm áp, mặc xiêm mỏng chạy sang doanh trướng Tiêu Dục,  rằng sợ hãi, quấy rối  chẳng thể chợp mắt.
 
Ba đêm liền như , Tiêu Dục nửa đêm bước  trại .
 
Ta vốn cảnh giác, khi  tới gần giường,  rút d.a.o  gối.
 
“Ai?”
 
Lưỡi thép kề cổ ,  vội mở miệng.
 
“Là .”
 
11
 
Bị tiếng ồn đánh thức,  cực kỳ mất kiên nhẫn.
 
“Điện hạ tới đây  gì?”
 
“Ta thật sự hết cách , cho  ở nhờ lều của nàng một đêm . Mỗi đêm Thẩm trắc phi đều chạy sang, quấy rối  chẳng ngủ nổi.”
 
Ta  định từ chối thì bên ngoài vọng  tiếng yếu ớt:
 
“Điện hạ, điện hạ, ngài ở  ?”
 
“Điện hạ, ngài   địch quân bắt ? Xin đáp một câu,  sợ quá.”
 
Tiếng kêu mỗi lúc một gần, càng lúc càng rõ.
 
“Điện hạ,   ngài đang ở chỗ Thái tử phi ? Không   sẽ  đấy.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mac-cho-anh-trang-roi-xuong-lau-tay/6.html.]
“Điện hạ.” 
 
Lều  vén lên, Thẩm Thục hiện   mắt  và Tiêu Dục.
 
Nhìn thấy Tiêu Dục ở đây, nàng  kinh hãi biến sắc:
 
“Điện hạ,  ngài  ở chỗ yêu tinh hồ ly ,   nàng  quyến rũ ngài ?”
 
“Hồ đồ!” 
 
Tiêu Dục tràn ngập tức giận.
 
“Tạ Ninh là Thái tử phi, nàng  mấy lá gan mà dám mạo phạm!”
 
“Điện hạ,  ngài giận dữ thế,  giờ  từng mắng  thế ,   Thái tử phi hạ cổ ngài ?”
 
Tiêu Dục rút kiếm, chỉ thẳng nàng : 
 
“Cút  ngoài.”
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Trò hề kết thúc. 
 
Thấy Tiêu Dục chẳng định rời ,  dứt khoát qua chỗ một nữ quân y, tạm chen chúc ngủ chung.
 
…
 
Thẩm Thục chẳng vì  trách mắng mà thu liễm.
 
Vài ngày , doanh trại  tập kích,   thần kinh căng thẳng, khẩn trương rút quân.
 
Nàng   vì nha   kịp đun nước nóng mà nổi trận lôi đình, quát tháo vang khắp trại, khiến   đều ngoái .
 
Tiêu Dục đang cùng  và các tướng bàn hành quân  tiếng quen thuộc, mặt sầm như đá.
 
“Lại ầm ĩ gì nữa?”
 
Thẩm Thục nhào  lòng , tủi  :
 
“Điện hạ, họ hờ hững với , nước nóng cũng  …”
 
“Im miệng!” 
 
Tiêu Dục gầm, nhẫn nhịn cạn sạch.
 
“Đây là quân doanh,   Đông cung. Toàn quân đang nhai lương khô uống nước lạnh, ai rảnh mà nấu nước cho nàng rửa mặt! Lần nữa còn gây náo loạn, nhiễu quân tâm, quân pháp xử trí!”
 
Thẩm Thục c.h.ế.t lặng,  tin nổi nam nhân  mặt  hung dữ với  như thế, nước mắt lăn dài mà  dám hó hé.
 
Từ đó nàng   chừng mực hơn nhưng vẫn  cản trở, chẳng phân nặng nhẹ, nhiều phen cãi vã.
 
Sự kiên nhẫn của Tiêu Dục với nàng   bào mòn đến cạn, ánh mắt từ yêu thương dần hóa khinh ghét.
 
Hắn còn bắt đầu than phiền với :
 
“Chút khổ cũng  chịu nổi, cứ tưởng   oan trời, nàng   hiểu tình thế ?”
 
“Ta thấy nàng là nhức đầu,   còn thấy dáng vẻ lê hoa đẫm mưa đáng thương, giờ chỉ chướng mắt…”
 
Ta lặng im  chen lời, thỉnh thoảng chỉ  bản đồ nhắc lối hành quân.
 
Hắn chẳng nhận  phản hồi, mặt càng u ám, tự  một :
 
“Có lẽ như nàng từng ,   nhầm mất . Nàng   từng là tiểu thư Thẩm gia thuần lương như trong ký ức.”
 
Ta liếc về phía ngoài lều,  thoáng Thẩm Thục nơi xa, bình thản:
 
“Điện hạ,  lẽ nàng  từng đổi , chỉ là   điện hạ  hiểu rõ nàng mà thôi.”
 
Tiêu Dục đưa mắt theo ,  lúc trông thấy nàng  giáng thẳng một cái tát  mặt binh sĩ đang dắt ngựa.
 
“Làm bẩn váy bản phi, ngươi  mấy mạng đền!”