Tiêu Dục phun  một ngụm m.á.u, quỳ sụp, cố gắng chống kiếm để  gục hẳn.
 
“Đồ độc phụ!”
 
Thẩm Thục vẫn  tiếp:
 
“Ta chờ đợi, cuối cùng đợi  bệ hạ hứa phong   Hoàng hậu.  hậu cung nữ nhân quá nhiều: Ngự Mỹ nhân, Nguyên Mỹ nhân, Thẩm Tài nhân, Lý Quý phi…  đấu ngã từng , mãi mới đủ tư cách tiến một bước. Rồi xuất hiện công chúa ngoại bang, Nhu phi.”
 
“Nàng cao quý, nàng mỹ lệ,  đời      mệnh  đến ? Nàng  đến liền đoạt hết ánh  của bệ hạ. Vậy nên nàng  điên, nàng  c.h.ế.t…”
 
Lời  sắp c.h.ế.t, chính là sự thật trần trụi.
 
Những uẩn khúc  từng đau đáu trong lãnh cung, giờ đây  lời giải.
 
14
 
Tiêu Dục  trụ nổi nữa, ngã nhào xuống đất.
 
Ta dù hận  thấu xương nhưng mạng  lúc  còn giá trị.
 
Ta  lệnh đưa Tiêu Dục  trướng, gọi quân y cứu trị.
 
Còn Thẩm Thục, dĩ nhiên rơi  tay .
 
Nhìn dáng vẻ nhếch nhác của nàng ,  hả hê vô cùng, những món hình cụ lạnh lẽo lấp lánh ánh bạc bày ngay  mặt.
 
Cuối cùng, nàng   sợ:
 
“Ngươi dám… nếu dám tra tấn ,   quỷ cũng  tha ngươi…”
 
“Thế ?” 
 
Ta  xổm,  thẳng  đôi mắt của Thẩm Thục, đôi chân nàng    đánh gãy.
 
“Thẩm Thục,  lẽ ngươi  . Kiếp , ngay câu đầu tiên ngươi  với ,   nhận  ngươi cũng trọng sinh.”
 
“Không thể nào!” 
 
Nàng  ngẩng đầu, oán hận trào : 
 
“Ta rõ ràng che giấu  kỹ, đến Tiêu Dục cũng chẳng phát hiện…”
 
Ta  giải thích.
 
Ta chỉ nhớ  hôm , nàng  đắc ý ghé sát tai :
 
“Kiếp ,  nhất định  thua ngươi nữa.”
 
Chữ ‘nữa’ khiến  sinh nghi.
 
Thuở thiếu niên,  theo cha trấn thủ biên quan, còn Thẩm Thục lớn lên trong nhung lụa kinh thành.
 
Trước đó, chúng   từng giao tiếp.
 
 ánh mắt nàng   hề dò xét, chỉ  sát ý  đẩy   chỗ c.h.ế.t.
 
Từ ,  luôn giữ cảnh giác.
 
Dần dần, sơ hở của nàng  lộ rõ: khi nóng giận, nàng gọi bệ hạ là “tiên hoàng”; mới  Đông cung  gọi đúng tên lũ nha  bên ,  còn khắt khe vô cớ.
 
“Ngươi  ?” 
 
Ta đặt lưỡi d.a.o lạnh băng lên mặt Thẩm Thục.
 
“Nếu là  của kiếp , hẳn sẽ coi ngươi là tiện nữ vô sỉ, vì vinh hoa phú quý mà mất nhân tính.  giờ, thoát khỏi thù hận để  nhận,  thậm chí còn  chút khâm phục.”
 
“Quyền thế, địa vị mà lòng  hướng tới, đáng để tranh đoạt.  Thẩm Thục,  ở chỗ ngươi quá tuyệt tình, tính kế , hành hạ  đến mức . Cho nên, ngươi  c.h.ế.t…”
 
Ta ném d.a.o xuống đất,  lệnh:
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
“Cho nàng nếm thử vị đau đớn của ‘Thực Tâm Tán’.”
 
Kinh mạch  hủy, m.á.u trào , nàng  quằn quại đến c.h.ế.t, kết cục  nàng  đáng  chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mac-cho-anh-trang-roi-xuong-lau-tay/8.html.]
 
Nhìn nàng  giãy giụa,  giữ chặt cằm nàng ,  :
 
“Đừng lo, ngươi  cô độc , sẽ   xuống bầu bạn. Tiêu Dục, kẻ tội đầu,  cũng  bỏ qua.”
 
Một kẻ   tổn thương.
 
Một kẻ dung túng bạch nguyệt quang hại .
 
Dù là ai, đều  c.h.ế.t.
 
“Chỉ  điều.” 
 
Ta bắt nàng   thẳng  mắt : 
 
“Hắn còn chút giá trị, sẽ c.h.ế.t muộn hơn ngươi thôi.”
 
“À đúng .” 
 
Trước khi rời ,  liếc nàng   cuối.
 
“Kiếp , ngươi khát khao quyền thế địa vị, nhưng Thái tử phi  Hoàng hậu, ngươi đều chẳng từng .”
 
“Kiếp , cũng vẫn thuộc về . Ngay cả ngôi Thái hậu,  cũng sẽ đoạt. Thục phi, đường Hoàng Tuyền,  cho yên.”
 
“Kiếp , ngươi thậm chí  xứng  Thục phi…”
 
15
 
Sau khi Tiêu Dục tỉnh dậy,  bình tĩnh  với , Thẩm Thục  treo cổ tự vẫn.
 
Trước lúc c.h.ế.t, nàng  nguyền rủa Điện hạ chẳng  c.h.ế.t yên, sớm đoản mệnh.
 
Tiêu Dục  uống xong thuốc, phun  một ngụm m.á.u.
 
“Nàng  hận  đến thế …”
 
“Người , nghiền xương rải tro cho .”
 
Nhìn gương mặt dữ tợn của nam nhân  mắt,    gì cũng  ngăn cản.
 
Có loại nam nhân thực  chẳng yêu thứ gì.
 
Hắn  quyền thế,  địa vị,  tôn sùng.
 
Muốn một thái tử phi  ích cho bản .
 
  đó    quá chói sáng,   lấn át .
 
Dù là kiếp   kiếp , ai vướng  Tiêu Dục đều chẳng  kết cục .
 
…
 
Nhờ kinh nghiệm của kiếp , trận chiến vốn kéo dài năm năm, đời  chỉ cần một năm  chấm dứt.
 
Địch quân liên tiếp thất bại, thương vong thảm trọng.
 
Quân đội Uyên triều thế như chẻ tre.
 
Trước khi  trận,  khoác lên  bộ giáp bạc.
 
Lần ,  vẫn là tiên phong.
 
Vừa  khỏi trướng,  bắt gặp Tiêu Dục  nơi cửa.
 
Từ khi Thẩm Thục c.h.ế.t,  càng ngày càng chú ý tới .
 
Ánh mắt    pha lẫn khâm phục và tán thưởng.
 
Kiếp ,  rốt cuộc nhận  ai mới là   thể sánh vai cùng .
 
 sự tán thưởng và hối hận , với  mà , nhẹ tựa lông hồng.