Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 103
Cập nhật lúc: 2025-06-09 08:59:11
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bầu không khí ngột ngạt như đè nén lên từng dây thần kinh. Càng chạy lên cao, hành lang càng trở nên tiêu điều, lạnh lẽo. Bạch Thu Diệp chợt nhận ra, hầu hết mọi người xung quanh đều đã biến mất, giờ chỉ còn lại cô và Tằng Nhàn Tình.
Trên bức tường nứt nẻ, những mảng sơn bong tróc để lộ ra dòng chữ nhạt nhòa: "Tầng 5". Khung cảnh trước mắt họ hiện ra u ám – hành lang chằng chịt những ống dẫn nước, thanh sắt han gỉ, trông chẳng khác nào một công trình bỏ hoang, như chỉ cần một cơn gió mạnh cũng có thể sụp đổ.
"Bọn họ đâu hết rồi chứ!" – Tằng Nhàn Tình lo lắng nhìn quanh, giọng đầy hoảng hốt.
"Tôi cũng không biết nữa..." – Bạch Thu Diệp lắc đầu, mệt mỏi trả lời. Khi nãy chạy trốn, cô đã cố gắng bám sát Lý Cô Thú, vậy mà cuối cùng vẫn bị lạc mất.
Người xem livestream khi ấy có thể thấy rõ – trong lúc cả nhóm hoảng loạn chạy lên các tầng, như có một thế lực nào đó khiến họ mờ mắt, không còn nhìn thấy nhau, rồi tản ra theo các hướng khác nhau, vào những tòa nhà riêng biệt.
"Bây giờ… chúng ta vẫn còn ở tòa B2 đúng không?" – Bạch Thu Diệp hỏi.
Tằng Nhàn Tình lắc đầu: "Trước kia tôi chỉ làm việc ở khu vực tòa B1 thôi. Tôi dám chắc, nơi này tuyệt đối không phải tầng 5 của tòa 1."
Bạch Thu Diệp hít một hơi: "Vậy chắc chỉ còn cách đi thử xem có gì manh mối không."
"Tôi lo cho chồng quá… tôi muốn quay xuống xem ông ấy thế nào." – Tằng Nhàn Tình nói, vừa siết c.h.ặ.t t.a.y vừa nói giọng run run. "Ông ấy bị thương, tôi sợ ông ấy không cầm cự được bao lâu nữa."
Bạch Thu Diệp liếc xuống cầu thang. Tầng lan can xoắn ốc xuống phía dưới, nhưng dù cố gắng nhìn đến mấy, cô vẫn không thấy được đáy cầu thang. Như thể cả cầu thang bị kéo dài vô tận, các tầng lầu cứ thế mà lặp đi lặp lại, không có điểm dừng.
Một câu chuyện ma từng nghe vụt qua trong tâm trí khiến cô không kìm được mà cất tiếng:
"Tôi từng nghe có hai người đàn ông đi xuống cầu thang. Họ đi mãi, đi suốt mười mấy phút, mà tầng hiển thị trên tường vẫn cứ là tầng 5."
Tằng Nhàn Tình giật mình nhìn vào bức tường gần đó. Chữ số "5" méo mó, sắp rơi khỏi bức tường trắng lạnh, như đang cố níu giữ chút dấu vết tồn tại cuối cùng.
"Cuối cùng, vì quá mệt, họ quyết định chia nhau ra – một người ở lại tầng này chờ, người kia tiếp tục xuống dưới, đến khi tới nơi thì gọi người còn lại." – Bạch Thu Diệp kể tiếp, giọng vang vọng trong hành lang trống trải.
"Cô đừng kể nữa..." – Tằng Nhàn Tình hốt hoảng ngắt lời.
"Tôi vẫn chưa kể đến phần hay mà." – Bạch Thu Diệp giữ vẻ nghiêm túc, nhìn bà ấy rồi nói tiếp: "Người đi xuống cầm theo đèn pin. Anh ta bước từng bước chậm rãi, đi mãi mà không thấy đáy. Bất ngờ, anh phát hiện phía dưới có một người đang ngồi, cũng cầm đèn pin."
"Anh ấy mừng rỡ, vội chạy xuống hỏi người kia xem làm cách nào để thoát khỏi cái cầu thang quái quỷ này." – Bạch Thu Diệp chăm chú nhìn vào mắt Tằng Nhàn Tình. "Bà đoán xem, sau đó thì sao?"
"Tôi không muốn biết!" – Tằng Nhàn Tình hoảng sợ, vừa nói vừa bịt tai.
"Người ngồi dưới kia quay đầu lại, và anh ta phát hiện… đó là người bạn mình – người lẽ ra đang ở lại tầng trên." – Giọng Bạch Thu Diệp thấp dần, mang theo một nỗi rùng mình lạnh sống lưng. "Nhưng gương mặt của anh ta, lại không hề có ngũ quan."
"A! Tôi không xuống nữa đâu! Tôi không đi đâu hết!" – Tằng Nhàn Tình hét lên, tay vẫn bịt tai, run rẩy.
"Tôi không có ý định hù dọa bà đâu." – Bạch Thu Diệp dịu giọng lại. "Chỉ là tôi không muốn bà xuống dưới tìm cái c.h.ế.t thôi."
Thật ra, trong lòng cô cũng sợ đến mức muốn gục ngã. Nếu Tằng Nhàn Tình thật sự bỏ đi, để lại cô một mình nơi này, có khi người đầu tiên gục xuống lại chính là cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/103.html.]
Mộng Vân Thường
Cô nói tiếp: "Giờ thì chắc chắn không thể quay xuống được rồi. Chỉ còn cách đi lên. Nhưng phía trên là gì thì không ai biết."
Tằng Nhàn Tình trầm ngâm rồi đề nghị: "Hay là… mình kiểm tra kỹ tầng này trước đã?"
Bạch Thu Diệp nhìn bà, không khỏi bật cười: "Trong tình cảnh này mà bà vẫn nhớ đến công việc, bà đúng là nhân viên mẫu mực mà mấy ông chủ tư bản mơ ước."
Tằng Nhàn Tình chỉnh lại bộ đàm, bình tĩnh nói: "Tôi cần vé sinh tồn. Chỉ khi hoàn thành tốt nhiệm vụ, tôi mới có thể giữ được vé đó."
Bà thử điều chỉnh bộ đàm trong một lúc lâu nhưng chẳng kết nối được với ai. Cuối cùng, bà chán nản buông tay xuống: "Cái này cũng vô dụng rồi."
Tằng Nhàn Tình thở dài, giọng đầy lo lắng:
"Không biết giờ ông ấy ra sao... Nếu ông ấy thực sự đã chết, mình thật sự không đủ sức một mình nuôi con gái."
Bạch Thu Diệp nhớ lại lần đầu gặp bà ấy trong siêu thị. Cô không biết nên nói gì để an ủi.
Tằng Nhàn Tình đột nhiên nói:
"Nếu có cách nào kiếm được một lượng lớn vé sinh tồn trong một lần, cho dù có khó khăn đến mức nào, tôi cũng sẵn sàng thử."
Nghe vậy, trong lòng Bạch Thu Diệp chợt lóe lên một tia hy vọng. Cô hỏi:
"Trước đây bà có từng nghe tin đồn nào liên quan đến việc kiếm nhiều vé sinh tồn không?"
Tằng Nhàn Tình bật cười, vẻ mặt bớt căng thẳng hơn một chút.
"Dĩ nhiên là có rất nhiều lời đồn, nhưng toàn là bịa đặt cả."
Bạch Thu Diệp không bỏ cuộc:
"Liệu có khả năng trong số những tin đồn đó có một cái là thật, chỉ là không ai dám thử không?"
Tằng Nhàn Tình lắc đầu, giọng dứt khoát:
"Những thứ lan truyền trên diễn đàn ấy chỉ cần nhìn qua là biết không thể tin được. Ai có đầu óc một chút cũng biết là giả. Nhưng vì người ta quá khao khát có vé sinh tồn, cho dù biết là giả, họ vẫn thử."
Bà tiếp lời:
"Cho nên cô đừng để tâm tới mấy lời đồn vớ vẩn đó nữa. Chúng đều đã có người kiểm chứng rồi. Không cái nào là thật cả."
Nghe đến đây, Bạch Thu Diệp có phần thất vọng.
Cô từng hy vọng có thể tìm ra chút manh mối nào đó về nơi mà bố mẹ mình đã đến, qua lời kể của bà Tằng.
Nhưng giờ đây, những gì bà ấy nói lại càng khiến cô tin chắc rằng: công việc mà chú Trần nói để dụ bố mẹ cô tới khu Vô Khởi không phải là lời bịa đặt.