Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 107

Cập nhật lúc: 2025-06-09 12:24:16
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên hành lang, trong tủ cứu hỏa, một con quỷ đang cuộn mình co rúm, thân thể vặn vẹo như không phải của người sống. Nó nín thở nhìn ra ngoài qua khe hở nhỏ, đôi mắt ánh lên tia căm hận.

Lúc này, “người” và “quỷ” đã đổi chỗ.

Mộng Vân Thường

Tuy “quỷ” mới có quyền đi bắt người chơi, nhưng điều đó không có nghĩa là "quỷ" đủ sức để làm điều đó.

Nó co mình lại, thầm mừng trong lòng.

Cứ chờ đấy. Khi thời cơ tới, nó sẽ hành động.

 

Bạch Thu Diệp đảo mắt nhìn quanh, chợt nghe thấy âm thanh gõ cửa từ chiếc tủ bên cạnh – nhịp đều đều, dồn dập.

Cộc, cộc, cộc.

Cộc, cộc, cộc.

Tiếng động vang lên như một ám hiệu, như cái bẫy đang lặng lẽ nhử con mồi tự chui đầu vào rọ.

Bạch Thu Diệp lặng lẽ bước tới gần chiếc tủ cứu hỏa đang phát ra âm thanh kia. Cánh cửa khẽ rung, như có gì đó bên trong đang cựa quậy chờ đợi.

Một nụ cười nhếch lên đầy ác ý hiện trên khuôn mặt con quỷ bên trong. Đôi mắt nó đỏ rực, cơ thể uốn cong kỳ dị – đầu bị ép sát xuống bụng, chân gập ngược, hai tay vặn vẹo vòng qua ôm lấy đầu. Từ đôi mắt trở xuống chẳng còn mũi, chỉ còn một cái miệng như vực sâu hun hút, nuốt trọn gần hết gương mặt.

Chỉ cần mở cửa ra, người đối diện sẽ thấy ngay khuôn mặt gớm ghiếc đó – chắc chắn sẽ bị dọa đến thất thần.

Nhưng thứ mà con quỷ thấy đầu tiên lại không phải là gương mặt hoảng sợ của ai cả – mà là đầu mũi d.a.o rựa sắc lẻm, dán trên đó một lá bùa vàng. Nét bùa đỏ rực như m.á.u tươi, toát ra thứ uy lực mạnh mẽ đủ để xé tan linh hồn nó.

Ngay sau đó, mũi d.a.o không chút chần chừ đ.â.m thẳng vào miệng nó.

Bạch Thu Diệp nắm chặt cán dao, không quên xoay qua xoay lại vài vòng, để chắc chắn “thuốc trúng huyệt”.

Con quỷ gào lên:

"Aaaa—!"

Nó còn chưa kịp phản ứng gì thì thân thể đã bắt đầu bốc khói, từng mảnh thịt như bị thiêu cháy thành tro bụi.

Tiếng la thất thanh của nó vọng dài khắp hành lang, giống như lời trăn trối cuối cùng trước khi tan biến hoàn toàn.

Cuối cùng, chỉ còn lại một làn khói xám lả tả rơi qua kẽ tủ cứu hỏa, rơi xuống đất như tàn tro mục rữa.

[“Người” thứ hai đã bị bạn bắt giữ.]

Bạch Thu Diệp nhìn dòng thông báo vừa hiện lên, mắt khẽ đảo qua dòng chữ "trạng thái vô địch kết thúc", cảm thấy hơi tiếc. Nếu có thể giữ được trạng thái này mãi, thậm chí cô chấp nhận... không làm người nữa cũng được.

Nhưng nhiệm vụ vẫn chưa kết thúc. Trên bảng chỉ còn lại bảy con quỷ.

Cô liếc nhìn đồng hồ: hai phút đã trôi qua, chỉ còn mười ba phút trước khi linh hồn bị tách khỏi thể xác. Không thể chần chừ thêm.

Sau khi đóng lại cánh tủ, Bạch Thu Diệp quay đầu đi về phía cầu thang. Vừa bước lên một bậc, cô đột nhiên khựng lại.

Tầng trên, nơi mà cô từng cố gắng leo mãi không lên được, bây giờ đột ngột lóe lên ánh sáng.

Cô ngẩng đầu nhìn, phát hiện dòng chữ “Tầng năm” trên bức tường đã biến mất, thay vào đó là:

“Tầng sáu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/107.html.]

Từ đầu đến giờ, dù cô chạy bao xa, dòng chữ vẫn luôn là “tầng năm”. Giờ đây đổi thành “tầng sáu”, chứng tỏ hiệu ứng lặp vô tận của “quỷ đánh tường” đã biến mất.

Những con quỷ từng cố giữ cô lại, dường như... đã buông tay?

“Bây giờ mới muốn để mình đi?” Bạch Thu Diệp nheo mắt, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh:

“Muộn rồi. Giờ thì mình cứ không đi đấy!”

Quay người lại, cô bước thẳng về hướng hành lang nơi nhiệm vụ bắt đầu.

Không còn luồng khí âm u quỷ dị bao phủ như trước. Cả hành lang giờ chỉ là một không gian cũ kỹ và hoang vắng. Những cánh cửa vốn mở toang cũng đã khép lại, không thấy bóng dáng bất kỳ con quỷ nào.

Tiếng bước chân của Bạch Thu Diệp vang lên trong hành lang vắng lặng.

Cộp… cộp…

Âm thanh đều đều nhưng vang vọng, như từng nhát d.a.o đâm vào dây thần kinh của kẻ đang nấp đâu đó.

Một viên đá rơi từ bức tường mục nát, lăn qua chân cô, phát ra tiếng lạch cạch nhỏ. Cuối cùng, viên đá dừng lại khi chạm vào một chiếc ống nước hoen gỉ.

Ngay sau đó, ở phía sau chiếc ống nước ấy — một con quỷ đang nấp kín.

Khuôn mặt dữ tợn, thân thể co rút, nó áp sát lưng vào tường, cố gắng thu người nhỏ nhất có thể. Nó bịt kín mũi miệng, không dám phát ra tiếng, sợ chỉ cần một hơi thở thôi cũng đủ để bị phát hiện.

Một lúc sau, nó mới sực nhớ — mình đã chết, có còn cần thở nữa đâu?

Đúng lúc đó, tiếng bước chân ngoài hành lang đột ngột dừng lại.

Một cái bóng dài đổ lên tường, lặng lẽ phủ trùm lên toàn thân con quỷ. Bóng ấy vừa xuất hiện, cơ thể con quỷ đã co rúm lại, dính chặt vào ống nước như muốn biến mất.

Rồi... một tiếng “ồ” nhẹ vang lên từ phía bên ngoài.

Âm thanh đó khiến con quỷ run lên như sắp khóc. Nếu có thể, nó thậm chí muốn chui luôn vào trong ống nước, theo đường cống thoát nước mà trôi ra biển.

May mắn thay – ít nhất là theo suy nghĩ của nó – bóng người đó biến mất.

Nó thở phào nhẹ nhõm, dù chẳng còn cần hơi thở nào nữa.

Nhưng khoảnh khắc ấy chỉ kéo dài được vài giây.

Một giọng nói vang lên ngay sau ống nước:

“Tìm thấy mày rồi.”

Con quỷ sững người, từ từ ngẩng đầu lên –

Chỉ thấy Bạch Thu Diệp đang thò đầu ra từ phía bên kia ống nước, mắt lạnh như băng, nhìn thẳng vào nó.

Con quỷ: “...”

Cứu với!!

Bạch Thu Diệp chỉ mất mười phút để xử lý gọn tám con quỷ.

Trong lúc rảnh tay, cô thậm chí còn tranh thủ ký tên vào bảng tuần tra ở tầng này, cứ như đang làm một công việc thường ngày chẳng có gì đặc biệt. Trong số tám con quỷ ấy, hai con hoảng loạn đến mức tự lao thẳng vào cô như muốn c.h.ế.t cho nhanh. Những con còn lại thì yếu đến đáng thương, vừa nhìn thấy cô đã lập tức tan thành cát bụi, vỡ vụn ngay tại chỗ như chưa từng tồn tại.

Cô đứng yên giữa hành lang, hai tay khoanh sau lưng, mái tóc dài tung bay trong luồng gió lạnh phả ra từ giếng trời phía sau. Gió thổi rát mặt, nhưng không ngăn được lời cảm thán bật ra từ miệng cô:

“Vô địch đúng là cô đơn thật đấy.”

Loading...