Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 112
Cập nhật lúc: 2025-06-10 16:35:49
Lượt xem: 22
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô thật lòng chẳng muốn xuống tầng bảy chút nào. Nguy hiểm thế còn gì!
Cát Tử Hiên: "..."
Ai mà lại tình nguyện đi xuống nơi đó chứ!
Bạch Thu Diệp bắt đầu do dự. Cô đang cân nhắc xem liệu đi theo Lý Cô Thú có an toàn hơn, hay ở lại tầng tám sẽ ít rủi ro hơn.
Bất ngờ, Cát Tử Hiên chìa tay ra trước mặt cô: "Cầm đi."
Cô cúi nhìn, thấy trong tay cậu là tám đồng tiền ngậm miệng – món đồ cậu từng hứa sẽ đưa cô. Ban đầu, vì đường lên tầng tám quá yên ắng, Bạch Thu Diệp còn nghĩ cậu ta sẽ kiếm cớ nuốt lời. Ai ngờ Cát Tử Hiên lại tự giác giữ đúng hứa hẹn.
Lý Cô Thú liếc mắt nhìn chuỗi đồng tiền rồi nhận xét: "Thứ này có thể sẽ hữu ích. Nếu sống sót qua phó bản, biết đâu còn mang ra ngoài được."
Nghe vậy, dù trong lòng vẫn thấp thỏm, Bạch Thu Diệp vẫn cẩn thận nhận lấy món đồ.
Ba người vừa mới bắt đầu di chuyển xuống tầng dưới thì bất ngờ nghe thấy tiếng “thịch thịch thịch” vang vọng lên từ bên dưới.
Lý Cô Thú hạ giọng: "Chúng không lao thẳng lên đâu, mà đang lần lượt lục soát từng tầng."
Bạch Thu Diệp thì thầm: "Không ngờ cương thi rồi mà vẫn còn giữ được chút ý thức."
Cát Tử Hiên trầm giọng: "Cảm giác như có ai đó đang điều khiển chúng."
Cả ba nhanh chóng tiếp cận căn hộ gần cầu thang nhất. Lý Cô Thú nói: "Nhà này không có người, vào đi."
Nghe vậy, Bạch Thu Diệp đang định rút d.a.o rựa để phá cửa thì bất ngờ thấy Lý Cô Thú ngồi xổm xuống, rút từ túi ra một bộ dụng cụ chỉ thường thấy trong phim. Chỉ vài động tác nhẹ nhàng, khóa cửa đã bật mở.
"May mà chung cư này còn xài khóa cơ. Chứ mà là khóa điện tử thì chỉ biết đứng nhìn chết." – Lý Cô Thú bình thản nói.
Cả ba bước vào, đi thẳng vào bếp. May mắn thay, họ tìm được một túi gạo nếp nhỏ.
"Giống như đang làm nhiệm vụ phụ trong game vậy." – Bạch Thu Diệp lên tiếng.
"Ừ, chỉ khác là đây là trò chơi c.h.ế.t người." – Lý Cô Thú vừa bỏ gạo vào túi vừa đáp.
Dưới sự chỉ dẫn của Lý Cô Thú, cả nhóm tiếp tục tìm kiếm trong những căn hộ trống khác. Họ nhanh chóng gom được một túi lớn gạo nếp và tiến về căn hộ cuối cùng của tòa nhà A, số 1.
Vừa mở cửa, mùi ẩm mốc và bụi bẩn đã xộc thẳng vào mũi.
Căn hộ được giữ rất gọn gàng, như thể người ở mới đi đâu đó chưa lâu. Nhưng một lớp bụi dày phủ trên màn hình TV, và những chiếc gối trên sofa thì lốm đốm vết mốc đã nói lên sự thật: nơi này đã bị bỏ hoang lâu rồi.
Trên bàn ăn cạnh bếp vẫn còn một đĩa nho và một ly nước. Nhưng nho thì đã khô quắt, lẫn với xác côn trùng và lớp mốc đen. Ly nước thì đầy ấu trùng bò lúc nhúc bên trong.
Lý Cô Thú vốn không kỳ vọng nhiều, nhưng khi mở bếp ra nhìn thấy tình trạng bên trong, cô không kìm được mà buông lời chửi thề.
Mộng Vân Thường
"Gạo nếp mục hết rồi, toàn là mọt. Chủ nhà dọn đi mà không dọn dẹp gì à?" – cô hiếm hoi tỏ vẻ bất mãn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/112.html.]
"Vậy đi tìm căn khác thôi." – Bạch Thu Diệp nói, nhưng giọng cô bỗng khựng lại giữa chừng.
Trên chiếc tủ đầu giường phủ đầy bụi trong phòng ngủ, Bạch Thu Diệp nhìn thấy một khung ảnh. Cô tiến lại gần, cầm nó lên và phủi nhẹ lớp bụi dày, đôi mắt nheo lại khi nhìn kỹ gương mặt quen thuộc trong tấm ảnh.
Đó chính là vị bác sĩ mà cô đã chạm mặt ở căn hộ 302.
Trong ảnh, người đàn ông ấy trông trẻ trung và tràn đầy sức sống, hoàn toàn khác với vẻ mệt mỏi, sa sút cô đã thấy trước đó. Bên cạnh anh ta là một người phụ nữ có mái tóc dài mượt, gương mặt dịu dàng, đang khoác tay anh ta, nụ cười ngọt ngào rạng rỡ.
Ngay lúc ấy, Cát Tử Hiên cũng bước vào phòng, nhìn thấy khung ảnh trên tay cô thì sắc mặt lập tức trắng bệch. Cậu lắp bắp:
“Cái cô gái trong ảnh… chính là nữ cương thi em gặp ở tầng ba!”
Bạch Thu Diệp khẽ rùng mình, sống lưng bất giác lạnh đi:
“Ý cậu là… bác sĩ đã g.i.ế.c bạn gái mình? Vì oán khí quá nặng nên cô ta biến thành cương thi quay về báo thù?”
“Không phải như vậy đâu.” – Cát Tử Hiên cúi xuống lục lọi trong ngăn kéo gần đó, rút ra một xấp tài liệu rồi đưa cho cô – “Cô xem cái này đi. Hình như là hồ sơ bệnh án của cô ấy.”
Bạch Thu Diệp mở ra xem, ánh mắt sầm lại. Đó là kết quả chẩn đoán ung thư tụy giai đoạn cuối – một căn bệnh gần như không có cơ hội chữa trị.
Cát Tử Hiên tiếp tục lấy ra một cuốn sổ khác, đưa lên trước mặt cô:
“Đây là giấy chứng tử.”
Bạch Thu Diệp cau mày:
“Nếu không phải bị giết, sao cô ấy lại biến thành cương thi? Trừ phi... chính anh ta muốn cô ấy sống lại bằng cách khác, cho dù phải biến thành quái vật?”
Ý nghĩ đó khiến cô lạnh gáy. Có thể nào t.h.i t.h.ể mất tích trong bệnh viện là do bác sĩ âm thầm đưa về? Cô mường tượng ra khả năng anh ta sợ bị phát hiện nên không dám tự tay xử lý t.h.i t.h.ể bạn gái, mà dùng xác người khác để thử nghiệm.
Nữ cương thi mà Cát Tử Hiên gặp... có thể là một sản phẩm chưa hoàn chỉnh. Có thể mùi người của Cát Tử Hiên đã đánh thức cô ta, hoặc nghi thức mà pháp sư tổ chức vô tình kích hoạt cơn thức tỉnh.
Đúng lúc ấy, một tiếng thở dài khẽ vang lên trong không gian im lặng. Âm thanh rất gần, phát ra từ một căn phòng tối cách đó không xa.
Cả hai lập tức rời khỏi phòng ngủ, cẩn trọng bước vào gian phòng tối om. Trong bóng mờ, một người đàn ông gầy gò với cặp kính gọng vàng đang ngồi yên như pho tượng.
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên, tưởng như anh ta đang tiếp khách:
“Ai cho các người vào đây? Đây là nhà của Vũ Manh.”
Cát Tử Hiên vừa thấy mặt bác sĩ liền không kiềm chế nổi cơn giận, quát lớn:
“Là anh! Chính anh đã biến bạn gái mình thành cương thi đúng không? Anh hại người mà còn bày đặt cao giọng à?!”
Bác sĩ vẫn bình tĩnh, giọng điềm đạm:
“Cậu không hiểu được. Đây là nơi lưu giữ những kỷ niệm cuối cùng của tôi và cô ấy. Tôi đã giữ mọi thứ nguyên vẹn như ngày cô ấy rời khỏi căn nhà này lần cuối.”