Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 119
Cập nhật lúc: 2025-06-11 07:28:29
Lượt xem: 25
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhưng chưa kịp đi xa, một bóng người từ lỗ hổng trên cao đột ngột nhảy xuống, quỳ một gối trên hành lang. Đôi mắt đỏ rực trừng trừng nhìn cô, rồi chậm rãi đứng dậy.
Chung Huyễn lộ nửa thân trên, làn da xanh xám nổi lên những đường gân đen rối rắm, trông đáng sợ như quỷ dữ.
Anh ta mở miệng, dường như đang cố tập nói khi đang ở trong trạng thái dị thường này.
“Bạch Thu Diệp.”
“Chúc mừng anh tìm được tôi.” Tim Bạch Thu Diệp như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Adrenaline dâng lên, cô không ngoảnh đầu lại mà phóng thẳng xuống tầng một.
Chung Huyễn giống như mãnh thú thoát khỏi gông xiềng, lập tức đuổi theo.
Mỗi bước anh ta chạy, sàn nhà lại nứt thêm một đoạn. Cơ thể cứng như đá va đập vào tường, phát ra âm thanh rợn người.
Bạch Thu Diệp gần như nhảy bậc cầu thang, liên tục lao xuống ba tầng chỉ trong nháy mắt.
Chung Huyễn vẫn luôn bám sát sau lưng, chưa từng rời cô quá vài mét.
Từ tầng trên vọng xuống tiếng gọi của Hắc Xuân Hoa và Lý Cô Thú, nhưng Bạch Thu Diệp không còn thời gian để đáp lại. Cô chỉ biết tiếp tục chạy qua các hành lang, dẫn dụ Chung Huyễn về hướng trận đồ.
Rồi đột nhiên, tiếng chuông lanh lảnh vang lên.
Là chiếc chuông trong trận đồ bát quái – Tằng Nhàn Tình đã rung nó!
Chung Huyễn đột ngột khựng lại. Dường như có sợi xích vô hình đang trói chặt cơ thể anh ta. Dù ánh mắt vẫn gắt gao bám theo Bạch Thu Diệp, nhưng anh ta bắt đầu bị một sức mạnh mạnh mẽ kéo ngược lại.
Cơ thể anh ta vặn vẹo, rồi bất ngờ trèo qua lan can hành lang, giống như một thiên thạch rơi thẳng xuống trung tâm trận đồ bát quái.
Những sợi dây buộc bùa lập tức siết chặt quanh thân anh ta, như từng lớp khóa trói giữ.
Ngay khoảnh khắc rơi vào trận pháp, con quỷ anh bám trên người Chung Huyễn liền gào thét dữ dội, giãy giụa tuyệt vọng.
Mộng Vân Thường
Bạch Thu Diệp cuối cùng cũng thở phào, ngồi bệt xuống thềm, xoa đầu gối đang run.
“Chắc lần này… thật sự không có chuyện gì nữa rồi.”
Chung Huyễn nằm vật trên sàn nhà, cơ thể co giật như con cá mắc cạn bị ném vào chảo dầu sôi. Mặt anh ta méo mó vì đau đớn, hai tay ôm chặt lấy tai, như thể bên trong đầu đang vang lên tiếng gào thét đến tê dại. Trên da anh ta xuất hiện những vết rách kì dị, các đường gân đen nổi bật hằn lên như dây thừng đang siết chặt cơ thể, khiến từng hơi thở cũng trở nên nặng nề, đứt đoạn. Anh ta cố gắng nói điều gì đó, nhưng những gì phát ra chỉ là âm thanh mơ hồ, rối loạn.
Tằng Nhàn Tình đứng bên cạnh, biểu cảm dần trở nên quái lạ. Rồi đột nhiên, tay bà ấy khựng lại.
Tiếng chuông cũng chấm dứt trong tích tắc.
Sự yên lặng vừa xuất hiện đã lập tức bị xé toạc bởi cơn phản công hung bạo. Chung Huyễn như bừng tỉnh, bật dậy, vươn tay bóp chặt cổ Tằng Nhàn Tình, nhấc bổng bà ta lên không trung.
Anh ta nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về tầng hai.
Trong bóng tối, Bạch Thu Diệp đứng đó, lặng lẽ quan sát từ trên cao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/119.html.]
"Đây là sát chiêu của cô à?" Chung Huyễn cất giọng khàn đặc, "Tôi không ngờ thật đấy."
"Anh mãi mãi sẽ không đoán ra được sát chiêu của tôi." Bạch Thu Diệp đáp, giọng thản nhiên như đang tuyên bố điều gì hiển nhiên. "Vì mỗi bước tôi đi, đều là sát chiêu."
Ngay khi cô dứt lời, quỷ anh bám trên người Chung Huyễn đột nhiên bật khóc.
Tiếng khóc của nó chói tai, lạc nhịp như tiếng vĩ cầm bị đứt dây. Không mang chút nhịp điệu hay giai điệu nào, nó chỉ để lại trong lòng người nghe cảm giác nhiễu loạn và ô uế tinh thần.
Chung Huyễn không hiểu lý do vì sao quỷ anh lại khóc, nhưng linh tính mách bảo anh ta rằng chuyện này không ổn. Anh ta cảnh giác ngay lập tức. Trước khi hoàn toàn biến đổi thành cương thi, anh ta đã nuốt đoạn dây rốn—một hành động để chiếm trọn sức mạnh của quỷ anh. Nhờ vậy, những cương thi khác xung quanh không dám đến gần.
Tuy nhiên, việc quỷ anh bám chặt vào cơ thể lại đang gây ra phản ứng không giống với bất kỳ hiện tượng sinh học nào ở con người. Chung Huyễn không còn giống người, cũng chẳng phải quỷ—anh ta đã trở thành một thứ gì đó ở giữa, một thực thể méo mó.
Nhưng anh ta không phải kẻ liều mạng mù quáng. Chung Huyễn đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho mọi tình huống. Những dụng cụ đặc biệt, những thứ anh ta tích góp từ bao lâu nay, cuối cùng cũng được mang ra dùng trong phó bản này. Anh ta không dễ dàng để mình bị loại.
Dù vậy, có một điều bất thường. Quỷ anh không nên biểu hiện thế này. Nó không nên biết cười, càng không thể bật khóc. Và quan trọng nhất—sau khi hợp nhất với anh ta, nó không được phép rời khỏi cơ thể để hành động độc lập.
Chung Huyễn không rõ Bạch Thu Diệp đã làm gì, nhưng anh ta chắc chắn sự bất thường này có liên quan đến trận đồ bát quái. Trận pháp vốn do NPC trong phó bản tạo ra, nhưng anh ta cảm thấy nó khác hẳn so với trước kia—nguy hiểm hơn, sâu sắc hơn, khó lường hơn.
Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng. Dù tiếng chuông đã ngừng, trận đồ vẫn có thể tùy ý phong ấn anh ta. Ở lại thêm một giây cũng là mạo hiểm không cần thiết.
Ý thức được điều đó, Chung Huyễn lập tức ra quyết định. Anh ta ném Tằng Nhàn Tình sang một bên, vừa định bước đi thì một cơn đau nhói bùng lên sau gáy.
Có thứ gì đó lạnh ngắt, ướt át đang l.i.ế.m sau cổ anh ta.
Chung Huyễn cứng người. Anh ta quay đầu lại chậm rãi. Quỷ anh đang bò trên vai, cái lưỡi dài ngoằn đang l.i.ế.m dọc theo xương cổ anh ta, như thể đang nếm thử m.á.u thịt của chủ nhân.
Sự kinh hãi hiện rõ trên khuôn mặt anh ta. Anh ta ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Thu Diệp—ánh mắt đầy kinh hoàng.
Cô đứng đó, ánh mắt tĩnh lặng, đưa tay vén mái tóc dài qua vai. Đôi mày thanh tú khẽ nhướn lên, cùng một nụ cười khó đoán hiện trên môi.
Chung Huyễn lắp bắp môi, như muốn hỏi điều gì, nhưng lời chưa kịp thốt ra thì tất cả chống cự trong cơ thể đã sụp đổ.
Quỷ anh đã ăn mất một nửa phần gáy của anh ta.
Nó đói khát đến mức không thể kiểm soát bản năng. Dù trong quá trình hợp nhất, đã có lớp phòng hộ bảo vệ sự liên kết giữa chủ và quỷ, nhưng giờ đây tất cả đều tan biến. Quỷ anh xé toạc mọi giới hạn, không chút do dự cắn xé chính người tạo ra nó, ngấu nghiến dòng m.á.u nóng hổi ứa ra cùng mồ hôi.
“Tại sao—” Chung Huyễn không thể nói trọn câu. Câu hỏi nghẹn lại trong cổ, kẹt cứng như chính linh hồn anh ta.
Tuy vậy, do đã dung hợp một phần với quỷ anh, cơ thể anh ta không c.h.ế.t ngay lập tức. Ý thức vẫn còn, rất tỉnh táo, để anh ta chứng kiến toàn bộ quá trình mình bị đẩy vào địa ngục ngay trong chính thân xác này.
Bạch Thu Diệp nhẹ giọng nói: “Anh nghĩ thứ tôi đưa cho anh là dây rốn thật à?”
Câu hỏi ấy như lưỡi d.a.o cuối cùng đ.â.m xuyên qua ý chí chống cự mong manh.
Chung Huyễn không đáp được.
Không phải dây rốn sao? Rõ ràng anh ta đã ăn hai đoạn dây rốn cơ mà…