Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 121

Cập nhật lúc: 2025-06-11 12:00:19
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một cảm giác không cam tâm dữ dội bùng lên trong lòng Chung Huyễn. Từ trước đến nay, dù kẻ thù có mạnh đến đâu, dù chiến thắng có khó khăn cỡ nào, cũng chưa từng khiến anh ta thấy nhục nhã như lúc này. Nếu có thể, anh ta thà c.h.ế.t cùng Bạch Thu Diệp. Trên con đường xuống hoàng tuyền, anh ta muốn kéo cô đi theo, muốn thấy ánh mắt hối hận của cô.

Nhưng cuối cùng, người thua vẫn là anh ta.

Tuy nhiên... quỷ anh vẫn còn sống.

“Đi——!” Anh ta gào lên trong đầu, truyền lệnh cuối cùng cho quỷ anh.

Trong tiếng chuông u ám vang vọng, đầu gối Chung Huyễn khuỵu xuống, cả người ngã sõng soài trong vũng m.á.u của chính mình. Gương mặt anh ta lõm xuống, xám ngoét như thể đang dâng hiến sinh lực cuối cùng cho quỷ anh.

Mắt vẫn mở trừng trừng, anh ta thấy quỷ anh lao về phía trước—như một con rắn đen đầy nọc độc, lướt nhanh như chớp về phía Bạch Thu Diệp.

Vút!

Một âm thanh xé gió vang lên. Từ tầng hai, một con d.a.o chẻ củi được ném thẳng xuống, rơi đúng vào đường đi của quỷ anh, chắn ngay trước lối ra của trận đồ bát quái.

Quỷ anh phản ứng nhanh, đổi hướng, cả bốn chân bám xuống như một con dã thú mất kiểm soát, tiếp tục lao tới.

Bạch Thu Diệp lập tức rút ra con d.a.o thứ hai. Không cần ngắm, cô ném thẳng theo phản xạ.

Mục tiêu của cô không phải là g.i.ế.c c.h.ế.t quỷ anh—chỉ cần cầm chân nó thêm chút nữa, cô sẽ thực hiện bước tiếp theo trong kế hoạch.

Nhưng—

Ánh mắt Bạch Thu Diệp chợt đông cứng lại. Cảnh tượng trước mắt khiến cô không thể tin nổi.

Chung Huyễn vẫn nằm ở trung tâm trận đồ, cơ thể không còn động đậy. Máu anh ta chảy tràn khắp sàn, nhưng đã ngừng lan rộng, như thể bị đông cứng.

Còn con d.a.o thứ hai, không ngờ lại đ.â.m trúng chính giữa eo của quỷ anh, ghim chặt nó vào vị trí quẻ Càn trong trận đồ bát quái.

Quỷ anh gào lên một tiếng ngắn ngủi, rồi không thể phát ra thêm âm thanh nào nữa. Nó co mình lại trên sàn như một con tôm con chưa kịp phát triển, yếu ớt, tê liệt.

Chung Huyễn vẫn mở mắt, ánh nhìn chứa đầy phẫn nộ và không cam tâm. Con quỷ anh—thứ mà anh ta liều c.h.ế.t mang về từ một phó bản tàn khốc, nuôi dưỡng cẩn thận suốt 24 lần vượt ải, cuối cùng mới tạo ra được—đáng lẽ phải là sinh vật khiến tất cả những kẻ dưới cấp 65 đều phải kinh sợ.

Anh ta biết rõ, bản thân không thể hoàn toàn khống chế nó. Nhưng anh ta cũng không thể ngờ rằng, một kẻ như Bạch Thu Diệp—chỉ mới cấp 1—lại có thể dễ dàng đ.â.m trúng nó như vậy.

Cô thậm chí còn không ngắm!

Là may mắn sao?

Chung Huyễn không còn đủ sức để suy nghĩ sâu thêm. Câu hỏi ấy là sợi dây cuối cùng giữ anh ta tỉnh táo trước khi ý thức trượt dần vào bóng tối.

Trong lúc mờ mịt đó, anh ta nhìn thấy Bạch Thu Diệp xuất hiện ở lối cầu thang.

Cô không vội vã, bước từng bước chậm rãi như đang đi dạo giữa nghĩa địa. Khuôn mặt cô không hề có biểu cảm kiêu ngạo hay tự đắc. Mà như một con sói vừa cắn cổ con sư tử già, bình tĩnh lôi xác nó về hang ổ.

Bạch Thu Diệp bước thẳng vào trận đồ bát quái. Khi đến gần, quỷ anh lại bật lên một tiếng khóc yếu ớt, chẳng khác gì tiếng oe oe của một đứa trẻ sơ sinh chưa kịp mở mắt.

Sự nghi hoặc ngập tràn trong mắt Bạch Thu Diệp.

Cô nhìn nó, lòng đầy hoài nghi.

Con quỷ anh này… không thể yếu đuối đến vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/121.html.]

Nếu không thì Chung Huyễn đã không tự tin vào sức mạnh của con quỷ anh kia, hắn ta đã chắc chắn tin tưởng rằng nó có thể g.i.ế.c sạch tất cả bọn họ. Nhưng hiện thực bày ra trước mắt lại hoàn toàn trái ngược.

Con quỷ anh kia, nhìn chẳng khác gì một con gà con tự lao đầu vào d.a.o của cô, yếu ớt đến mức đáng thương. Nếu nguyên nhân không phải vì nó quá yếu... thì chỉ có thể là vì một lý do duy nhất.

Lẽ nào... là vì cô quá mạnh?

Lẽ nào cấp 1 hiện tại của cô... cũng chỉ là một lỗi hệ thống?

Càng nghĩ, Bạch Thu Diệp càng bàng hoàng. Nhưng cũng càng nghĩ, cô càng thấy hào hứng.

Đúng vậy, chẳng phải năm xưa, Thập Lý Kiếm Thần vẫn có thể trở thành đại thần ngay từ khi còn ở tân thủ thôn, bị mấy con mèo và chó cấp thấp vây quanh sao?

Mộng Vân Thường

Cô là Bạch Thu Diệp, tại sao lại không thể làm được như thế?

Ngay lúc ấy, cô cảm nhận được bức tượng Kim Đồng Tử trong túi rung lên dữ dội. Vừa lấy tượng ra, bốn cái đầu của linh hồn thể đã từ bề mặt tượng đồng loạt tách ra.

Con quỷ anh đang nằm trên quẻ Càn gào lên một tiếng thảm thiết đến xé lòng. Tiếng hét ấy còn đáng sợ hơn cả lúc bị trận đồ bát quái cắt rỉa, hay bị con d.a.o chẻ củi của cô c.h.é.m trúng.

Bạch Thu Diệp kinh ngạc, trơ mắt nhìn con quỷ anh dùng chính con d.a.o đó để tự cắt đứt phần eo của mình. Phần thân trên rơi phịch xuống đất, giãy giụa như một con sâu cố gắng bò lên bờ sau khi bị nước cuốn trôi.

Linh hồn thể không mảy may chần chừ, lao tới như sói đói vồ mồi, từng chút một cắn nuốt con quỷ anh.

“Đừng ăn thứ dơ bẩn đó!” Bạch Thu Diệp hoảng hốt hét lên.

Nhưng linh hồn thể không nghe. Nó ăn sạch, rồi lăn lộn trên mặt đất như một con mèo vừa lén trộm đồ hộp, giờ đang cố giả bộ đáng yêu để tránh bị trách mắng.

“Ợ.”

Bạch Thu Diệp sa sầm mặt mày.

Thật sự là... ăn no rồi nên ợ?

Ngay sau đó, cơ thể của linh hồn thể bắt đầu rung mạnh, giống như một hình chiếu ba chiều đang bị nhiễu loạn. Trên lưng nó nhú ra một khối thịt nhỏ, từ từ phồng lên... rồi hình thành một cái đầu mới.

Cái đầu này khác hẳn với bốn cái trước—nó đen sì sì, như thể vừa mới lăn lộn trong một mỏ than.

Sau bữa tiệc no nê, linh hồn thể quay trở lại bức tượng, rồi dần dần ẩn vào trong như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Lần thứ hai chứng kiến cảnh này, Bạch Thu Diệp lập tức hiểu ra—linh hồn thể của cô đã hoàn toàn dung hợp với con quỷ anh của Chung Huyễn.

Quỷ anh bốn đầu, giờ đã biến thành năm đầu.

“09, tình hình thế nào?” Cô hỏi.

[Chủ nhân, một phần mới đang trong quá trình tiêu hóa.]

[Vì phần dung hợp này chưa phát triển trí tuệ, không chịu nổi tác dụng phụ nên hiện đang ngủ tạm thời.]

[Đợi khi nó tỉnh lại, tôi sẽ bảo nó chào hỏi chủ nhân.]

Bạch Thu Diệp im lặng một lúc: “... Thôi khỏi.”

Bên cạnh, sắc mặt Chung Huyễn trắng bệch. Sự kiêu ngạo trong mắt anh ta như bị giẫm nát, nghiền vụn ngay tại chỗ. Anh ta gần như không tin nổi những gì mình vừa thấy—thậm chí còn hoài nghi đây chỉ là ảo giác trước khi chết.

Loading...