Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 134

Cập nhật lúc: 2025-06-12 12:27:29
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không cần nhắc thêm lần nữa, ba người lập tức xoay người bỏ chạy về hướng ngược lại, chạy băng qua hành lang dài hun hút. Mỗi đoạn mười mét chỉ có một bóng đèn sợi đốt phát ánh sáng yếu ớt, hầu như chẳng giúp được gì trong việc nhìn đường.

Tất cả các phòng bệnh hai bên đều đóng chặt cửa. Không có tiếng người. Không có âm thanh gì ngoài tiếng chân đập thình thịch sau lưng – ba gã bảo vệ to xác đang truy đuổi, xích sắt phía sau kéo lê trên sàn lạnh.

Bạch Thu Diệp vừa chạy vừa hỏi: "Rốt cuộc chạy đi đâu đây?"

Tư Đồ Liêu đáp: "Dẫn y tá kia ra chỗ khác, rồi vòng lại quầy tiếp tân tìm manh mối."

Bạch Thu Diệp không nhịn được liếc anh ta: "Có cách nào an toàn hơn không?"

Tư Đồ Liêu thản nhiên trả lời: "Vậy cô quay lại trói cô ta lại đi."

Bạch Thu Diệp: "?"

Cái kiểu lý luận gì đây? Anh ta có bị thần kinh không?

Liễu Hạc, chạy bên cạnh, nghe xong chỉ lặng lẽ nhìn Tư Đồ Liêu một cái. Là người quen, cậu biết rõ tính cách hắn, nhưng cách hắn cư xử với Bạch Thu Diệp hôm nay quả thật hơi khác thường. Liễu Hạc nghĩ, chắc phải tìm cơ hội nhắc nhở cô một tiếng mới được.

"Hay là để anh dụ cô ta đi chỗ khác." Liễu Hạc đề nghị, giọng dứt khoát. "Tôi và Thu Diệp sẽ tranh thủ đi tìm manh mối."

Tư Đồ Liêu nghiêng đầu nhìn cậu ta, ánh mắt thoáng tia hứng thú: "Tại sao lại là tôi?"

Liễu Hạc trả lời rất tự nhiên: "Dựa vào nguyên tắc ưu tiên cấp bậc."

Bạch Thu Diệp cũng thấy đề xuất này hợp lý, đồng thời nhớ lại chuyện lúc trước Tư Đồ Liêu cứ bám riết lấy cô, đòi lập đội bằng được. Cô liền nói thẳng: "Chẳng phải anh từng nói mình sẽ làm lớp bảo hiểm sao?"

Tư Đồ Liêu hơi nhíu mày. Anh ta cố chấp lập đội với Bạch Thu Diệp vốn không phải vì trò chơi, mà vì muốn có cơ hội tiếp cận riêng cô để tiết lộ những thông tin quan trọng liên quan đến phó bản.

Anh ta vẫn còn nhớ rõ phản ứng đầu tiên của Bạch Thu Diệp khi gặp mình—lạnh nhạt, giữ khoảng cách, gần như không có chút quan tâm nào. Với năng lực thật sự của cô, đó không phải kiểu phản ứng bình thường. Điều đó nói lên một điều: Bạch Thu Diệp đang cố tình che giấu bản thân.

Hơn nữa, thái độ của cô đối với anh ta… cũng rất khó nắm bắt. Như hiện giờ, rõ ràng cô hoàn toàn đủ sức tự xử lý nữ quỷ kia, nhưng lại cố tình giao nhiệm vụ đó cho anh ta.

"Chẳng lẽ cô ấy đang thử xem mình có đủ tư cách để hợp tác hay không?" Tư Đồ Liêu thầm nghĩ. "Nếu vậy, chỉ dẫn dụ thôi thì chưa đủ… phải giải quyết triệt để mới được."

Tất nhiên, anh ta không nói những suy nghĩ này ra. Chỉ nhẹ gật đầu: "Được, tôi đi dụ cô ta. Hai người chỉ có ba phút."

Nhìn thấy anh ta chịu hợp tác, Bạch Thu Diệp và Liễu Hạc đồng loạt thở phào. Đợi Tư Đồ Liêu rời đi, cả hai lập tức chạy về phía quầy y tá.

Vừa chạy, Liễu Hạc vừa hỏi nhỏ: "Cô là Bạch Diệp đúng không?"

Bạch Thu Diệp không bất ngờ khi cậu ta nhận ra mình. Dù sao những đạo cụ mà cô dùng cũng khá đặc biệt. Trước đây họ từng trải qua một phó bản cùng nhau, Liễu Hạc chắc chắn đã nhìn ra điểm quen thuộc.

Cô gật đầu: "Phải. Nhưng đừng nói ra."

"Tất nhiên rồi." Liễu Hạc cười cười, "Cô nghĩ tôi là kiểu người nhiều chuyện như Tư Đồ Liêu à? À mà nói mới nhớ, anh ta có vẻ rất để ý cô đấy. Cô nên cẩn thận."

"Ừ, tôi biết rồi." Bạch Thu Diệp trả lời, nhưng không tiện nói thêm rằng, trước khi Liễu Hạc tới điểm tập hợp, Tư Đồ Liêu đã bám theo cô như bóng với hình.

Trong lúc hai người trò chuyện, họ đã quay trở lại quầy y tá. Người y tá lúc nãy đã biến mất, chỉ còn quyển sách mang tên Câu Chuyện Quỷ Dữ Lúc Nửa Đêm vẫn nằm yên trên bàn, bìa sách trông đặc biệt kỳ lạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/134.html.]

Không chần chừ, cả hai nhanh chóng vào bên trong, bắt đầu lục tung mọi thứ lên như một cơn bão.

Bạch Thu Diệp nhẩm tính: "Nếu muốn giấu một lá bài K trong bệnh viện này, người ta sẽ chọn chỗ nào?"

"Chắc chắn phải liên quan đến chữ K." Liễu Hạc đáp lại.

"Vậy cậu kiểm tra hồ sơ bệnh nhân, tôi xem bảng phân công ca trực."

Liễu Hạc gật đầu, rồi đột ngột nói: "Khoan, thử lật xem quyển truyện đó trước đi."

Bạch Thu Diệp nhìn bìa sách, lòng bất giác thấy rờn rợn. Liễu Hạc mở sách, đọc chậm rãi:

"Tôi là Lý Quyên, đã làm việc tại bệnh viện tâm thần Kim Ưng Loan được 10 năm. Gần đây, bệnh viện xảy ra một vụ đổ máu, toàn bộ nơi này chuẩn bị được tái xây dựng. Nhưng trong lúc khởi công, đã xảy ra một sự cố kỳ lạ..."

Giọng của Liễu Hạc đều đều, nhưng vang lên giữa không gian bệnh viện vắng tanh, nghe đặc biệt rùng rợn.

Ánh mắt Bạch Thu Diệp dừng lại nơi bìa quyển sách, rồi sắc mặt lập tức thay đổi.

Nữ y tá trong bìa sách vốn đang cúi đầu đọc sách—giờ đây lại ngẩng đầu nhìn thẳng ra ngoài bìa, đôi mắt đen ngòm, gương mặt kéo dài bất thường, môi hồng đào khẽ nhếch lên nụ cười ghê rợn.

Ngay lúc đó, thiết bị đầu cuối của Bạch Thu Diệp rung lên báo hiệu cập nhật.

[Đội Xanh đã thu thập được 2 lá bài K.]

Hai người sững người trong giây lát.

Nhanh vậy sao?!

Điểm số hiện tại giữa hai đội: Đội Đỏ – 1, Đội Xanh – 2.

Điều đó cũng đồng nghĩa với việc, đội xanh đã hoàn thành nhiệm vụ thu thập bài K—và bước tiếp theo sẽ là bắt đầu tấn công.

Trong khi đó, ở hành lang tầng một của bệnh viện Kim Ưng Loan, một người đàn ông đội mũ trùm kín đầu đang bước đi chậm rãi. Một tay anh ta cầm điện thoại, tay còn lại đút trong túi quần, vẻ mặt thản nhiên như chẳng có gì đáng lo.

"Không ngờ thật, lá bài K đúng là nằm trong cái bệnh viện bên kia." Hắn lẩm bẩm, "Cái app c.h.ế.t tiệt này đúng là chẳng bằng thiết bị đầu cuối chút nào."

"Im cái miệng chó của anh lại." Một giọng lạnh lùng từ đầu dây bên kia vang lên: "Tất cả cấp độ hiện tại của người chơi đều đã bị ẩn. Anh đang có lợi thế tự nhiên, đừng có mở mồm nói mấy câu linh tinh rồi làm lộ thân phận."

"Biết rồi, phiền c.h.ế.t được." Gã đàn ông đội mũ trùm đầu lầm bầm, không quên chửi thề vài câu.

"Anh giống như đang lẻn sang sân của đội đối thủ để cướp buff đấy. Cẩn thận vào, đừng để bị bắt gặp. Tìm xong thì quay về ngay."

Mộng Vân Thường

"Tôi biết rồi, đừng lảm nhảm nữa." Gã trùm đầu gắt gỏng, giọng đầy khó chịu: "Chờ tôi gặp anh ngoài đời xem tôi không đ.ấ.m vỡ mặt anh mới lạ."

"Ha, cứ thử đi." Người bên kia chỉ cười nhạt rồi chuyển sang chuyện khác: "Còn 65 thì sao? Cô ta đi tìm lá bài quỷ à?"

"Ừ. Người ta là thần thánh, có thèm để mắt tới thằng cấp 55 như tôi đâu."

"Thôi, tôi cúp máy đây."

Loading...