Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 136
Cập nhật lúc: 2025-06-12 15:35:50
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhưng làm sao đội Xanh có thể đoán trúng khu phố đối thủ ngay từ đầu, rồi chọn chính xác bệnh viện Kim Ưng Loan — nơi giấu lá bài K?
Trừ khi...
Lý Cô Thú nheo mắt lại. Một suy đoán đầy bất an bất chợt lóe lên trong đầu cô ta.
Thông tin giữa hai đội không cân bằng.
Gã đàn ông kia... rất có thể đã lấy được lá bài K từ trước.
Không còn chần chừ, Lý Cô Thú rẽ nhanh vào một phòng khám trống. Khi bước ra, cô ta đã thay đổi hoàn toàn.
Cô mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang, kính gọng đen, mái tóc buộc gọn nay xõa ngang vai. Thoạt nhìn, cô ta trông chẳng khác gì một nữ bác sĩ thực tập đang đi khám bệnh. Gương mặt bình thản, ánh mắt điềm tĩnh, có phần lạnh lùng.
Chỉ có hai chiếc nhẫn đ.ấ.m thép giấu hờ dưới tay áo trắng là còn sót lại dấu hiệu nguy hiểm.
Phía bên kia hành lang, gã đàn ông trùm đầu đột ngột quay lại, hoảng hốt nhìn quanh. Hắn phát hiện người bám đuôi mình đã biến mất. Hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, sắc mặt trắng bệch dần dần ổn định lại.
“Nếu vừa rồi bị đuổi kịp... chắc mình đã c.h.ế.t ở đây rồi.”
Hắn cắn răng, lập tức đưa ra quyết định.
“Không thể tiếp tục tìm lá bài nữa... phải rời khỏi đây.”
Gã đàn ông đi thẳng về hành lang ít người ở phía sau bệnh viện, định chuồn ra cửa sau.
Nhưng từ đầu hành lang, một nữ bác sĩ trẻ với dáng vẻ hiền lành, chỉn chu đang từ từ bước tới.
Bệnh viện Kim Ưng Loan, tầng ba.
Ánh đèn lập lòe mờ mịt. Không khí ẩm mốc, ảm đạm, mang theo mùi cũ kỹ đặc trưng của nơi từng bị bỏ hoang. So với tầng một ngập nắng ban ngày, nơi này như một thế giới khác — âm u, bất an và nặng nề.
Trong khi đó, ở khu vực khác của tầng ba, Liễu Hạc vẫn chưa hết bàng hoàng.
“Đội Xanh có thể nhanh chóng lấy được lá bài K như vậy sao?” Cậu ta ngỡ ngàng lẩm bẩm, “Tụi mình còn chưa bắt đầu làm gì cả mà.”
Bạch Thu Diệp đột ngột lên tiếng: “Cậu mau bỏ quyển sách đó xuống!”
Liễu Hạc theo phản xạ lập tức làm theo, ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy?”
Bạch Thu Diệp đưa tay chỉ vào bìa quyển sách: “Cậu nhìn thử xem—”
Nhưng khi Liễu Hạc cúi đầu nhìn kỹ, gương mặt nữ y tá trên bìa sách lại trở về trạng thái bình thường. Không còn dấu hiệu gì kỳ lạ, chỉ còn lại hàng mi đen dày và đôi môi màu hồng đào nhàn nhạt.
“Chẳng có gì hết.” Liễu Hạc nhíu mày, nói: “Cô có phải căng thẳng quá rồi không?”
Bạch Thu Diệp đưa tay xoa mắt, giọng nhỏ lại: “Có thể thật... nhưng tôi chắc là mình không nhìn nhầm.”
Liễu Hạc mở sách ra lại: “Tôi tiếp tục đọc đây, cô tranh thủ tìm đi. Chúng ta không còn nhiều thời gian, đội xanh đã đi trước rồi.”
Bạch Thu Diệp khẽ gật đầu, tiếp tục cúi người tìm kiếm trong các ngăn kéo của quầy y tá. Dưới bàn là một loạt hộp tài liệu bằng nhựa trong suốt, đầy ắp hồ sơ bệnh án. Trên một trong số đó có dán mảnh giấy ghi chú: “Phòng lưu trữ bệnh viện đang cải tạo, hồ sơ tạm chuyển về đây.”
Mộng Vân Thường
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/136.html.]
Cô nhìn dòng chữ, đột nhiên liên tưởng đến câu chuyện Liễu Hạc vừa đọc trong quyển “Câu Chuyện Quỷ Dữ Lúc Nửa Đêm”
“Trong truyện lúc nãy có nhắc đến việc bệnh viện đang được sửa chữa không?” cô hỏi.
“Tôi chưa đọc tới phần đó, đừng vội,” Liễu Hạc đáp, mắt vẫn dán vào trang sách. Giọng cậu ta cất lên đều đều:
“Ngày đầu tiên khi bệnh viện bắt đầu cải tạo, toàn bộ bệnh nhân được chuyển ra ngoài, các khu phòng đều trống không. Tôi nhớ có để quên bản báo cáo công tác trong phòng nghỉ, nên quay lại lấy trước khi công nhân tiến vào.”
“Lần đầu tiên, tôi thấy bệnh viện yên ắng đến thế. Không còn tiếng la hét, không còn bóng dáng những bệnh nhân đi lang thang lảo đảo.”
“Tôi vào phòng nghỉ, thấy bản báo cáo đã được đặt ngay ngắn trên ghế. Điều kỳ lạ là tôi nhớ rất rõ, mình không để nó ở đó...”
Bạch Thu Diệp vừa nghe, tay vẫn không ngừng lật giở các tập hồ sơ trong hộp.
Liễu Hạc tiếp tục đọc:
“Ngay lúc ấy, tôi nghe thấy âm thanh gì đó từ trên trần nhà.”
“Cộc cộc cộc, cộc cộc cộc cộc.”
“Tiếng gõ rất có tiết tấu, tôi nghĩ chắc là chuột. Bệnh viện cũ kỹ thế này, có chuột cũng chẳng lạ gì.”
Cùng lúc câu văn đó vừa dứt, từ trên trần quầy y tá, một âm thanh nhỏ vang lên—
Cộc cộc cộc, cộc cộc cộc cộc.
Hai người nhìn nhau, sắc mặt dần nghiêm trọng. Quyển sách trong tay Liễu Hạc giống như đang diễn lại thực tế từng dòng một, khiến người ta lạnh sống lưng.
Âm thanh lặp lại thêm vài lần, sau đó chìm vào im lặng.
Liễu Hạc hít sâu: “Tôi đọc tiếp nhé.”
Bạch Thu Diệp gật đầu, ánh mắt vẫn cảnh giác.
“Tôi ngẩng đầu nhìn lên. Một giọt nước nhỏ xuống mặt tôi. Mùi của nó rất khó chịu, tanh hôi như thịt lợn bị ôi...”
Tách.
Một giọt chất lỏng nhỏ xuống mặt bàn ở quầy y tá. Mùi tanh ngòm nhanh chóng lan ra, gay gắt đến mức khiến cả hai cùng nhăn mặt.
Bạch Thu Diệp hít nhẹ một hơi, nửa đùa nửa thật: “Có lẽ quyển sách này nên đổi tên thành ‘Dự Ngôn Linh Thư Quỷ Dị Đêm Khuya’ mới đúng.”
Liễu Hạc đóng mạnh sách lại, mặt hơi tái: “Tạm thời không đọc nữa. Tìm hồ sơ quan trọng hơn.”
Cậu ta đảo mắt nhìn đống hộp dưới sàn, thở dài: “Sao lại nhiều thế này trời. Để tôi đếm thử... 13 cái lận! Tìm đến bao giờ mới xong đây?”
Vừa nói, Liễu Hạc vừa ngồi xổm xuống bắt đầu lục lọi, vừa làm vừa lảm nhảm: “Tôi mà nhìn nhiều chữ là hoa cả mắt, đầu óc quay như chong chóng. Cái ông sếp cũ tôi á, toàn bắt tôi làm mấy việc mệt c.h.ế.t đi được. Có lần còn chơi tôi một cú đau, bắt dọn nguyên cả kho tài liệu to đùng. So với hôm nay, lần đó đúng là ác mộng... Chỉ là không biết Tư Đồ Liêu bên kia có trụ nổi đến lúc chúng ta tìm ra hồ sơ không nữa. Mà nè, nếu sau này chúng ta may mắn sống sót—”
“Khoan đã, cậu vừa nói gì cơ?” Bạch Thu Diệp đột ngột cắt ngang. Vốn dĩ cô không định để tâm đến mớ lời than vãn không ngừng nghỉ của Liễu Hạc, nhưng câu nói vừa rồi bỗng khiến cô giật mình.
Liễu Hạc ngẩng đầu: “Tôi nói sau này nếu cô có sống sót qua trò chơi này, nhớ đừng bao giờ chọn loại sếp như ông ta nhé. Vừa keo kiệt vừa độc miệng, nói chuyện với tôi thì chỉ ba chữ cụt lủn, còn với người khác thì ngọt như mía lùi...”