Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 139

Cập nhật lúc: 2025-06-12 16:03:11
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bạch Thu Diệp không phản ứng, chỉ im lặng dựa vào khung cửa sổ, mắt dõi nhìn khung cảnh bên ngoài.

Mồ hôi lạnh túa ra trên trán người đàn ông. Anh ta thậm chí còn thấy việc bị tấn công ngay lúc này còn dễ chịu hơn là bị dồn vào trạng thái căng thẳng đến nghẹt thở như thế.

Không chịu nổi sự im lặng nữa, anh ta dè dặt bước một bước về phía cô.

Không ai cản lại.

Trong lòng anh ta lóe lên tia hi vọng. Có phải... cô ta đang bluff (Giả vờ, tỏ ra tự tin để che giấu sự yếu kém hoặc nhằm đánh lừa người khác)? Có khi nào chỉ giỏi nói dọa người thôi?

Anh ta liền bước thêm một bước nữa.

Ngay lúc đó, Bạch Thu Diệp khẽ nghiêng đầu, ánh mắt liếc về phía sau: "Tôi nói anh không nên đến, là nói riêng với anh."

Câu nói nhẹ tênh nhưng đủ khiến gã đàn ông c.h.ế.t sững tại chỗ, không dám nhúc nhích.

"Rốt cuộc cô ta đang nói cái quái gì vậy?"

Gương mặt Bạch Thu Diệp vẫn lạnh nhạt như cũ. Cô nói tiếp, giọng đều đều, không chứa chút cảm xúc nào:

"Thật ra, tôi chỉ muốn nói với anh rằng... cuối cùng thì anh cũng đến rồi. Bọn tôi chờ anh lâu lắm rồi đấy."

Gã đàn ông đội mũ trùm đầu tuy chẳng hiểu gì từ đầu chí cuối, nhưng cảm giác lạnh buốt sau lưng lại không thể nào lờ đi được. Giọng anh ta cứng ngắc:

"Cô... rốt cuộc cô đang nói gì vậy?"

Bạch Thu Diệp nhàn nhạt hỏi lại:

"Các người chưa bao giờ thắc mắc vì sao phe Đỏ lại cho các người xuất phát sớm một tiếng sao?"

Gã khựng lại, bối rối đáp:

"Không phải do các người đến trễ sao?"

Khóe môi bên trái của Bạch Thu Diệp nhẹ nhàng nhếch lên, phát ra một tiếng cười khẽ qua sống mũi. Âm thanh ấy không lớn, nhưng vang lên trong tai gã đàn ông như mang theo sự khinh thường rõ rệt. Giống như một nữ vương nhìn xuống kẻ thấp kém đang mơ mộng viển vông.

Sắc mặt gã đàn ông thay đổi ngay lập tức, ánh mắt cũng dần hiện lên vẻ ngờ vực:

"Chẳng lẽ… đây là kế hoạch từ đầu của các người?"

Lúc này, khóe môi của Bạch Thu Diệp mới cong hẳn lên, giọng nói mang theo vẻ thản nhiên:

"Chúng tôi chỉ có bấy nhiêu người, nếu muốn nhanh chóng tìm ra lá bài K, sao có thể bỏ lỡ việc tận dụng sức lực từ các người?"

Lưng gã đàn ông lạnh toát, cảm giác bị lợi dụng, bị dắt mũi từng bước một khiến toàn thân anh ta cứng đờ. Lúc anh ta đắc ý khoe với đồng đội rằng mình đã tìm thấy bài K, thì có lẽ, nhóm người này đã sớm dõi theo anh ta rồi.

"Lý Cô Thú không ra tay ngay từ đầu... là cố ý sao?"

"Cô ta cố tình đẩy mình lên tầng sáu, để mình gặp cô gái này?"

"Chỉ có người cầm bài K mới có thể kiểm tra bài K của người khác. Cô ta chặn mình lại chỉ để xác nhận xem mình có lá bài ấy không. Nếu không có, họ sẽ tiếp tục kế hoạch. Còn nếu có... họ sẽ ra tay. Cứ như nuôi vịt chờ ngày g.i.ế.c mổ."

Mọi tình tiết đang rối rắm trong đầu gã đàn ông bỗng chốc kết nối lại rõ ràng. Mọi thứ đều hợp lý.

"Nếu cô ta dám chặn mình ở đây, chứng tỏ thực lực tuyệt đối không phải loại mình có thể đối đầu."

"Ngay cả Lý Cô Thú… cũng chỉ là người phụ trợ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/139.html.]

Ánh mắt gã lặng lẽ liếc về phía cầu thang, bắt đầu tính toán quãng đường và thời gian mình cần để thoát khỏi nơi này.

Nhưng đúng lúc đó, anh ta chợt phát hiện ánh mắt của Bạch Thu Diệp... lại đang hướng về phía thang máy.

Đây không phải lần đầu tiên.

Mộng Vân Thường

Cô đã nhìn về hướng đó ít nhất hai lần kể từ khi bọn họ giáp mặt. Điều này khiến gã lập tức cảnh giác.

“Cô ta đang chờ ai sao?”

“Không đúng… tại sao cô ta lại tiết lộ nhiều thông tin như vậy? Nếu thực lực vượt trội như thế, lẽ ra cô ta đã có thể kết thúc mình ngay khi hệ thống xác nhận. Tại sao lại kéo dài?”

“Chẳng lẽ mục đích thật sự của cô ta là câu giờ?”

Nhận ra điều đó, sắc mặt gã đàn ông lập tức trấn tĩnh lại. Anh ta chậm rãi lùi về sau nửa bước, lạnh lùng nói:

"Nếu cô muốn, thì đến mà lấy."

Câu nói ấy như một đòn phản công khiến Bạch Thu Diệp thoáng khựng lại. Trong đầu cô lập tức xoay nhanh, nhận ra mình có lẽ đã để lộ sơ hở. Ánh mắt vừa rồi đã khiến đối phương nghi ngờ. Giờ phải nói gì để bù lại?

Tuy trong lòng đang rối bời, nhưng khí thế của Bạch Thu Diệp vẫn vững như núi. Cô khẽ hất cằm lên, cụp mắt xuống, thản nhiên đáp:

"Giết anh... chỉ tổ làm bẩn tay tôi."

Câu nói lạnh nhạt này mang theo vẻ kiêu ngạo và khinh bỉ, như thể cô chẳng thèm để tâm đến việc anh ta sống hay chết.

Thấy ánh mắt đối phương dần thay đổi, cô thừa thắng thêm một câu:

"Nhưng nếu giao anh lại cho Tư Đồ Liêu, tôi nghĩ anh ta sẽ rất vui."

Lời vừa dứt, sắc mặt gã đàn ông liền tái xanh.

Thứ khiến anh ta cảm thấy bất an không phải là việc bị giao cho Tư Đồ Liêu, mà là ngữ khí của cô khi nói đến tên người đó—giống như đang ban cho một con thú cưng món đồ chơi yêu thích. Mà món đồ chơi đó... chính là anh ta.

"Tư Đồ Liêu, trong mắt cô ta... chẳng qua chỉ là một con thú cưng?"

"Vậy thì mình là cái gì?"

Cả người gã như bị một tảng đá đè lên ngực. Chỉ một câu nói nhẹ của Bạch Thu Diệp cũng đủ để đè nát sự tự tin của anh ta.

"Chẳng lẽ cô ta thuộc nhóm người ở tầng cao nhất của Kim Tự Tháp? Những người mà mình chẳng bao giờ chạm tới được?"

Nếu thật sự là nhân vật ở top đầu bảng xếp hạng, thì dù có muốn trốn, e là cũng không có đường lui.

Gã đàn ông hít một hơi thật sâu, cố ổn định tinh thần, hỏi thẳng:

"Vậy cô muốn xử lý chuyện này thế nào?"

Trong khi đó, trong lòng Bạch Thu Diệp vẫn còn đang suy tính.

Cô chẳng ngờ cái tên Tư Đồ Liêu lại hiệu nghiệm đến vậy. Chỉ cần nói bừa vài câu mà đối phương đã sợ đến mức này, còn chủ động nhượng bộ. Quả thật, danh tiếng của người này không phải dạng vừa.

Cô vốn đứng đây là để kéo dài thời gian, đợi viện binh đến.

Nhưng nếu có thể khiến đối phương tự dâng lá bài K lên mà không cần đánh nhau, thì càng tốt.

Bạch Thu Diệp lặng lẽ nhớ lại những cảnh phim từng xem, cố gắng đào bới lại trong đầu những câu thoại độc địa của mấy vai phản diện. Dù sao... nếu không thể thắng bằng thực lực, thì cũng phải thắng bằng uy thế.

Loading...