Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 144
Cập nhật lúc: 2025-06-12 16:27:42
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cả hai mua vé rồi đứng chờ một lát, đợi nhóm khách trước rời khỏi nhà ma.
Một người đàn ông mặc đồng phục bước ra từ bên trong: "Đến lượt các người."
Hai người đi tới lối vào. Hoàng Dược Bân nói: "Cô đi trước đi. Phía sau lúc nào cũng dọa mạnh hơn, tôi ở sau trấn."
Bạch Thu Diệp nghe vậy thì bật cười: "Anh tốt thật đấy."
Nói xong, cô vén tấm rèm nặng nề, bước vào trong không gian u tối của nhà ma.
Hoàng Dược Bân đứng phía sau, ánh mắt bỗng trở nên lạnh lùng, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo.
Bên trong nhà ma, một giọng nữ vang lên từ loa giữa không gian tối om:
"Gần đây, một thanh niên c.h.ế.t một cách kỳ lạ tại nhà riêng. Cảnh sát đã nhiều lần đến bệnh viện nơi anh làm việc để điều tra, và phát hiện trước khi nghỉ, anh ta từng đến núi Lãng Cảnh."
Ánh sáng trắng lạnh dần dần sáng lên, soi rõ căn phòng nhỏ nơi hai người đang đứng. Không gian chỉ khoảng 10 mét vuông, bốn bề là những bức tường trơ trụi, lạnh lẽo đến rợn người.
Bạch Thu Diệp và Hoàng Dược Bân tháo băng che mắt do nhân viên nhà ma vừa đeo lúc nãy. Họ bắt đầu quan sát xung quanh.
Trong phòng có một bàn làm việc màu trắng và vài chiếc máy tính cũ. Một trong số đó bị hỏng, màn hình chỉ hiện màu xanh cùng con trỏ nhấp nháy.
Trên bàn còn bày khá nhiều tập tài liệu. Bên cạnh điện thoại bàn là một tấm nhãn ghi: "Nội dung phỏng vấn hôm nay."
"Chắc đây là một văn phòng," Bạch Thu Diệp vừa quan sát vừa lật giở những tờ ghi chú trên bàn.
"Tiêu đề cho tạp chí số tới:
Sốc! Mắt thâm quầng của người đàn ông — Thật ra là vì thức khuya.
Vợ phát hiện chồng thường xuyên ra ngoài ban đêm, là suy đồi đạo đức hay sự méo mó nhân tính?
Xin lỗi! Người đàn ông nói lời xin lỗi với vợ, thì ra là vì..."
Bạch Thu Diệp nhíu mày: "Đúng kiểu báo lá cải."
Cô vừa đặt tập giấy xuống thì điện thoại trên bàn bất ngờ đổ chuông.
Cô bấm nút loa ngoài, lập tức có giọng đàn ông vang lên từ đầu dây bên kia, giọng nặng nề như người mập thở dốc.
"Chủ đề số tới đã có! Hai người mang máy quay, lập tức đến núi Lãng Cảnh điều tra vụ thanh niên c.h.ế.t bất thường."
Nói xong, ông ta cúp máy luôn, không để cho ai kịp trả lời hay từ chối.
"Đây là cốt truyện của nhà ma." Hoàng Dược Bân lên tiếng, giọng nghiêm túc. "Chúng ta nên rời khỏi căn phòng này càng sớm càng tốt."
Bạch Thu Diệp tiến tới cửa, phát hiện ở bên cạnh tay nắm có gắn một đầu đọc thẻ.
Hoàng Dược Bân cúi xuống, nhặt lấy máy quay cùng hai chiếc thẻ nhựa. Anh ta giơ lên, nói: "Thẻ nhà báo."
Không chần chừ, Hoàng Dược Bân quẹt một chiếc lên đầu đọc. Cửa phát ra tiếng "tít" rồi mở ra.
Phía trước họ là một không gian gần như tối đen. Một chiếc xe điện nhỏ dừng lại ngay lối vào. Trên thân xe dán đầy những tấm bìa cứng ghi chữ "Xe buýt".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/144.html.]
Bạch Thu Diệp nghi hoặc: "Bắt chúng ta ngồi cái này sao?"
Hoàng Dược Bân lục tìm trong xe, thấy một chiếc đèn pin, tiện tay nhét vào túi. Cả hai cùng bước lên xe điện. Chiếc xe có dây kéo tự động và bắt đầu di chuyển khi họ vừa ngồi yên vị.
Bạch Thu Diệp thấy chuyến đi này khá thú vị, cô không kìm được mà tò mò quan sát xung quanh. Không khí tối om, mọi thứ bên ngoài chỉ còn lại bóng đen lờ mờ.
Khi xe bắt đầu chạy xa khỏi cửa văn phòng, Hoàng Dược Bân khẽ nghiêng người, dường như đang dựa vào cô. Sắc mặt anh ta cũng lạnh hơn lúc nãy.
Ngay khoảnh khắc đó, một luồng sáng chói quét ngang mặt anh.
Chiếc đèn pin trong tay Bạch Thu Diệp phát sáng, vô tình rọi thẳng vào mặt Hoàng Dược Bân.
Cô vội nói: "Xin lỗi, tôi không biết anh đang đứng trước mặt tôi."
Nhưng rồi cô sực tỉnh: "Khoan đã, tại sao anh lại đứng trước mặt tôi?"
Hoàng Dược Bân ôm mặt, nước mắt ràn rụa vì chói mắt, giọng lí nhí: "Tôi... đánh rơi đồ, cúi xuống nhặt thôi."
Lúc nãy, để gia tăng tính chân thực, anh ta đã ném đèn pin của mình ra chỗ khác.
Bạch Thu Diệp soi đèn nhìn theo. Cô nhận ra nền đường này chia làm hai tầng: tầng trên là mặt phẳng hẹp, bên dưới tích đầy nước. Đèn pin đã rơi xuống lớp nước đó, biến mất hoàn toàn.
"Khe này nhỏ quá, không luồn tay xuống được, coi như mất rồi." Cô lắc đầu, sau đó mỉm cười tự tin: "May mà tôi có dự phòng, lúc ở trung tâm thương mại đã mua thêm một cái."
Rồi cô liếc nhìn Hoàng Dược Bân, không quên trách nhẹ: "Anh cũng hậu đậu thật đấy."
Hoàng Dược Bân im lặng, gượng cười như chẳng biết nói gì.
Bỗng nhiên, chiếc xe điện phanh gấp khiến cả hai suýt ngã nhào. Bạch Thu Diệp theo phản xạ bám chặt lấy thanh vịn, vừa ngẩng đầu đã thấy một bóng đen lù lù phía trước.
Cô bật đèn pin soi tới, là một bà lão ăn mặc rách rưới, đứng lặng giữa đường.
"Chắc là nhân viên cosplay trong nhà ma," Bạch Thu Diệp nói nhỏ.
Hoàng Dược Bân vẫn trầm mặc, nét mặt u ám, có vẻ vẫn chưa nguôi bực vì tình huống khi nãy.
Mộng Vân Thường
Bạch Thu Diệp thì lại nhập vai một cách hào hứng, cười hỏi: "Bà ơi, bà không sao chứ? Bị xe tông à?"
Bà lão cất giọng khàn khàn, "Các người... cũng định đến ngôi miếu âm kia sao? Đừng đi! Có người từng vào đó, lúc trở ra, cả gương mặt đều mang tử khí!"
Câu nói lập tức khiến Bạch Thu Diệp nhận ra đây là nhân vật cung cấp thông tin – một phần thường thấy trong mấy trò nhà ma.
Cô hỏi tiếp: "Tại sao lại không được đến ngôi miếu đó?"
Bà lão đảo mắt xung quanh, rồi hạ giọng nói: "Vì nơi đó... không thờ Phật, cũng chẳng thờ thần tiên..."
"Vậy thờ ai?" – Bạch Thu Diệp tiếp tục truy hỏi.
Bà lão đưa mắt nhìn thẳng vào cô, thì thầm: "Tất nhiên là... quỷ."
Ngay khi câu nói kết thúc, một tiếng quạ vang lên rợn người từ đâu đó phía trên. Cơn gió lạnh thổi mạnh qua, làm tóc và áo họ bay phần phật. Hai người theo bản năng ngẩng đầu lên – nhưng khi cúi xuống thì bà lão đã biến mất không một dấu vết.
Bạch Thu Diệp cảm thấy một bên tay nổi gai ốc, xoa xoa tay rồi quay sang nói với Hoàng Dược Bân: "Không thể phủ nhận, nhân viên nhà ma diễn đỉnh đấy."
Nhưng Hoàng Dược Bân chẳng hề thấy buồn cười. Anh ta nhíu mày, nghiêm túc: "Đây là phó bản nhà ma, không phải trò chơi thực tế. Cô nghiêm túc lại đi."