Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 161
Cập nhật lúc: 2025-06-13 05:33:44
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong lúc Bạch Thu Diệp nói chuyện thì ánh mắt Liễu Hạc đã dời về phía cửa sổ – nơi mà trước đó có người đã mở sẵn. Cánh cửa sổ đó có thể nhảy thẳng xuống tầng một. Chỉ cần nắm bắt đúng thời điểm, hai người họ hoàn toàn có thể thoát thân trước khi tên đàn ông cao lớn kịp phản ứng.
Dù Liễu Hạc cố giữ bình tĩnh, hành động liếc mắt của cậu ta vẫn không qua được đôi mắt tinh tường của người chơi cấp 65.
Người đàn ông lập tức nhận ra – tên nhóc kia đang tìm đường rút lui.
Lúc này, hắn mới nhận ra một điều.
Nếu hai người trước mặt thực sự mạnh đến mức khiến cả A cũng không dám đối đầu, thì sao lại có một người đang tìm cách bỏ chạy?
Một kẻ cấp cao không cần trốn chạy, càng không lo sợ.
Hắn bắt đầu cảm thấy khó chịu vì chính mình bị dẫn dắt suy nghĩ quá sâu – một chuỗi phỏng đoán đầy hoang đường, chỉ vì một câu nói và một cái tên.
Khi bình tĩnh lại, hắn nhớ ra: tuy A rất khó đối phó, nhưng cũng không phải không thể sống sót nếu chỉ là đụng độ thoáng qua.
Nếu người chơi ở cấp dưới 65 có khả năng ứng phó tốt và may mắn, vẫn có thể thoát thân trước A.
Chỉ cần may mắn một chút và tránh xa những nơi có vật phản chiếu, A sẽ không thể bám theo.
Lúc nãy, hắn đã bị dáng vẻ đẫm m.á.u cùng khí chất lạnh lùng của Bạch Thu Diệp đánh lừa.
Tên đàn ông cao lớn kia vốn chỉ là công cụ mà A cử đến—một kẻ được chọn để thay hắn ta ra tay và thỏa mãn những sở thích méo mó.
"Hừm, tôi vốn không thích giải quyết đống rác rưởi của người khác..." – gã vừa nghĩ vừa liếc nhìn hai người trước mặt – "Nhưng hiện tại, tôi và hắn ta đứng cùng một chiến tuyến."
Nói đến đây, hắn ta chậm rãi rút từ trong túi áo ra một vật—là một đoạn xương đen sì, quấn đầy bùa chú, bên cạnh còn đính theo chuỗi hạt làm từ vỏ rùa đen nhánh.
Ngay khi vật đó được lộ ra, một dòng thông báo lập tức hiện lên:
【Hài Cốt của Dục Vương】
Lý lịch: Dục Vương từng là một thân vương tàn bạo, khiến dân chúng lầm than. Sau khi âm mưu soán ngôi thất bại, hắn bị hoàng đế kết án bằng hình phạt tàn khốc nhất. Lo sợ Dục Vương c.h.ế.t đi sẽ hóa lệ quỷ, hoàng đế đã mời bốn vị cao nhân lập nên một lăng mộ để phong ấn linh hồn hắn.
Dù vậy, sau này trận pháp bị phá vỡ do bọn trộm mộ, Dục Vương sống dậy, g.i.ế.c sạch những kẻ xâm nhập. Trong một sự kiện, một mảnh hài cốt của hắn được mang ra ngoài, hiện đã bị phong ấn một phần.
Hiệu quả: Chủ nhân vật phẩm có thể triệu hồi tàn hồn của Dục Vương. Tàn hồn sẽ ưu tiên tấn công người bị thương nặng nhất trong khu vực. Sau khi nuốt sống hai mạng, hài cốt sẽ tự động quay về trạng thái phong ấn.
Giả Nghi—tên đàn ông cao lớn ấy—không hề tắt đi thông báo vật phẩm, như cố ý cho thấy bản thân đang nắm đằng chuôi.
Mộng Vân Thường
Liễu Hạc nhìn dòng mô tả, đồng tử lập tức co rút:
“Vật phẩm này… chẳng lẽ anh là Giả Nghi? Người chơi cấp 65?”
Giả Nghi bật cười đầy khoái trá:
“Không ngờ lại có người nhận ra tôi. Nhờ vào vật phẩm này à?”
Liễu Hạc gật đầu, cảm thấy một luồng lạnh buốt tràn từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu.
Cậu nhớ rất rõ: ‘Hài Cốt của Dục Vương’ từng xuất hiện trong một phó bản cấp 63.
Thời điểm đó, bốn người chơi cấp 60 bị xóa sổ, gây chấn động không nhỏ.
Boss Dục Vương của phó bản đó—sức mạnh thực tế được ước tính có thể lên đến cấp 73.
Cấp 73… Nghĩ đến đây, lòng bàn tay của Liễu Hạc bắt đầu toát mồ hôi.
Giả Nghi vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/161.html.]
“Vật phẩm này chỉ từng xuất hiện một lần trong livestream. Cậu từng xem sao? Đúng là trùng hợp.”
Ngữ khí hắn nhẹ bẫng, như thể chuyện sống c.h.ế.t của hai người kia chẳng hề liên quan đến hắn. Hoặc có thể, hắn đã sớm định đoạt kết cục cho họ rồi.
Một làn sương đen lặng lẽ lan ra trong không khí, nhanh chóng ngưng tụ lại thành hình.
Một bóng ma hiện ra giữa căn phòng—là một hồn ma mặc áo tù đẫm máu, cơ thể bị xích sắt xuyên qua, kéo lê từng bước một.
Tiếng sắt va chạm lạnh lẽo vang vọng như tiếng gầm của địa ngục.
Không khí lập tức bị đè nén đến cực hạn.
“Chúng ta—” Liễu Hạc vừa quay sang định bàn bạc, giọng nói liền nghẹn lại.
“Cô không sao chứ?”
Bạch Thu Diệp không trả lời.
Phần dưới khuôn mặt cô đã bê bết máu. Cô ho khan, đưa tay ra trước mặt. Máu vẫn đang nhỏ giọt xuống lòng bàn tay, đỏ sẫm và nóng rực.
Cảnh tượng đó khiến Liễu Hạc không chút do dự.
Cậu ta vớ lấy con d.a.o đặt trên bếp, ném mạnh về phía Giả Nghi và lệ quỷ đang dần tiến tới.
Lưỡi d.a.o xẹt qua không khí, cắm thẳng vào vai lệ quỷ. Nó khựng lại chưa đến một giây, rồi nhẹ nhàng nghiêng người, gỡ con d.a.o ra như thể chỉ là cành cây vướng áo.
Ngay lập tức, nó lao thẳng về phía hai người.
Liễu Hạc phản ứng gần như theo bản năng—nắm lấy cổ tay Bạch Thu Diệp, kéo cô trốn ra sau chiếc bàn ăn hình chữ nhật.
Cơ thể cô nhẹ đến đáng sợ. Cậu cảm thấy giống như đang đỡ lấy một cánh diều đã rách, chỉ chực sụp đổ bất cứ lúc nào.
“Đừng gục ngay lúc này… Ít nhất hãy còn sức để chạy.” – Giọng Liễu Hạc run run, trán cậu lấm tấm mồ hôi.
Lệ quỷ Dục Vương tiếp tục tiến đến, xích sắt trên người nó ma sát với sàn nhà, tạo nên âm thanh chát chúa đầy sát khí.
Bóng dáng nó từ mờ ảo bắt đầu trở nên rõ rệt—đang dần hiện nguyên hình thực thể.
Không còn thời gian do dự.
Liễu Hạc tung chân đá mạnh chiếc bàn đá cẩm thạch về phía Dục Vương.
Ầm!
Chiếc bàn đập thẳng vào n.g.ự.c lệ quỷ, vỡ tan thành nhiều mảnh. Những viên đá nhỏ bay loạn khắp phòng, như mưa đá trút xuống.
Dục Vương chỉ khựng lại đúng một nhịp.
Ngay sau đó, sợi xích sắt từ phần vai nó vụt lên, quét ngang về phía cả hai người đang trốn phía sau.
Liễu Hạc vội rút sợi dây đeo cổ ra—trên đó là một viên pha lê trắng.
Ngay khi sợi xích chạm vào pha lê, một lớp chắn vô hình bật ra, phát ra âm thanh như bị điện giật:
“Bốp!”
Sợi xích rơi xuống đất, cuộn lại thành một đống hỗn loạn ngay trước mặt họ.
Lệ quỷ Dục Vương phát ra một tiếng gầm trầm thấp, vang dội như tiếng rống của dã thú bị chọc tức.