Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 162

Cập nhật lúc: 2025-06-13 09:33:15
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giả Nghi đứng bên cạnh, bật lưỡi ra vẻ tiếc nuối: “Không ngờ cậu lại chống đỡ được lâu như vậy…”

Hắn ta ngừng lại một chút, rồi cười nhạt: “Suýt nữa thì quên nói với các người, con lệ quỷ này sau khi được triệu hồi, nếu không sớm thấy m.á.u sẽ trở nên ngày càng điên cuồng. Cô gái trong đội các người từng đến trường học—cô ta c.h.ế.t rất thê thảm đấy.”

Vừa nói, Giả Nghi vừa lôi từ trong túi ra hai bó tóc đã buộc chặt. Một trong số đó dính đầy m.á.u thịt, ướt đẫm, từng giọt m.á.u đỏ sẫm vẫn nhỏ tong tỏng xuống sàn.

Sắc mặt của Liễu Hạc lập tức thay đổi.

Người mà Giả Nghi nhắc đến—không ai khác ngoài Hàm Huệ.

Cô ấy từng hiển thị cấp độ là 63. Liễu Hạc không rõ đó có phải là cấp thật hay không, nhưng việc Hàm Huệ có thể cầm cự lâu đến vậy trước Dục Vương, thậm chí còn đẩy nó vào trạng thái cuồng bạo, chứng tỏ thực lực của cô ta không tầm thường.

Còn cậu, thật ra có thể chống chọi đến bây giờ phần lớn là nhờ viên pha lê trắng đang nắm trong tay.

Trước đây, trong một phó bản khác, viên pha lê trắng cũ đã bị vỡ thành từng mảnh. Viên pha lê hiện tại là do cấp trên cấp phát, lấy từ một phó bản cấp 65. Cũng chính nhờ thứ này, Liễu Hạc mới có thể sống sót đến giờ.

Nhưng nếu một người như Hàm Huệ – với cấp độ khoảng 63 – còn bị g.i.ế.c dã man như vậy, thì bọn họ có thể sống sót không?

Ánh mắt Liễu Hạc dừng lại rất lâu trên bó tóc đầy m.á.u kia. Một người chơi cấp 63, cứ như thế mà c.h.ế.t đi…

Thứ có thể khiến Hàm Huệ c.h.ế.t thảm, thì cũng có thể dễ dàng đẩy bọn họ vào đường cùng.

Cậu quay sang nhìn Bạch Thu Diệp. Cô đang ho liên tục, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt mơ hồ, rõ ràng là vẫn chưa hồi phục.

Liễu Hạc siết chặt viên pha lê trong tay. Một tiếng “rắc” vang lên khô khốc – tinh thể trong lòng bàn tay vỡ vụn, bột pha lê tràn ra giữa các kẽ ngón tay.

Cậu dùng bột pha lê vạch một đường chắn trước mặt. Khi Dục Vương định bước qua, lập tức có cảm giác như bị thiêu cháy, nó gào lên rồi lùi lại vài bước, không dám tiến thêm.

“Cũng khá lắm,” Giả Nghi cười lạnh. “Nhưng nếu cậu bỏ lại cô ta mà tự mình chạy trốn, có khi còn giữ được mạng.”

“Bây giờ thì không còn cơ hội nào nữa đâu.”

Hắn ta nhếch môi, từng bước chậm rãi tiến về phía hai người: “Ban đầu tôi vốn không định động thủ, nhưng không thể để các người mang thông tin này rời khỏi đây.”

Tuy nhiên, hắn ta đột ngột dừng lại.

Bạch Thu Diệp ngẩng đầu lên.

Giọng cô khàn khàn vì ho, nhưng ánh mắt lại vô cùng tỉnh táo: “Câu hỏi vừa rồi, anh còn chưa trả lời.”

Cô chậm rãi lau vết m.á.u nơi khóe môi bằng hai tay. Nhưng càng lau, khuôn mặt lại càng nhòe nhoẹt, m.á.u loang khắp cằm và cổ, càng khiến cô trông như một bóng ma vừa bước ra từ địa ngục.

“Rốt cuộc A đang trốn ở đâu?”

Giả Nghi khựng lại vài giây, nhìn cô như thể đang nhìn một kẻ điên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/162.html.]

Tình thế đã như vậy, mà cô vẫn còn quan tâm đến tên A kia?

Đầu óc cô có vấn đề thật rồi.

“Trước khi vào phó bản, cô nên đến bệnh viện kiểm tra não trước đi.” Hắn ta gõ ngón tay vào thái dương mình, giọng đầy mỉa mai: “Tôi nghĩ bộ phận này của cô bị hỏng rồi—”

Lời chưa dứt, khuôn mặt Giả Nghi bỗng biến sắc.

Hắn ta thậm chí còn không kịp thấy rõ Bạch Thu Diệp đã di chuyển như thế nào – cô đã vòng ra phía sau lưng hắn tự lúc nào.

Quá nhanh!

Giả Nghi cảm nhận rõ hai cánh tay quấn lấy thân mình từ phía sau, làn da ấm áp áp sát. Nhưng điều khiến hắn rùng mình không phải sự tiếp xúc ấy, mà là mùi m.á.u tanh nồng nặc tỏa ra từ người cô.

Không phải mùi nước hoa, không phải hương thơm phụ nữ—mà là thứ mùi của tử vong, của g.i.ế.c chóc, của linh hồn mục rữa.

Hắn cúi nhìn xuống, thấy m.á.u đang chảy ào ạt từ n.g.ự.c mình. Bạch Thu Diệp thì đang bình tĩnh lau m.á.u bám trên áo hắn.

Cảm giác lạnh toát lan khắp sống lưng Giả Nghi. Cô ta... không giống người bình thường.

Nếu đã áp sát được đến mức này, hoàn toàn có thể ra tay g.i.ế.c hắn ngay lập tức. Nhưng cô lại chọn làm chuyện kỳ quái là lau máu?

Hắn giật mạnh, cố gắng thoát khỏi vòng tay cô, nhưng hai cánh tay mảnh khảnh đó lại như gọng kìm bằng thép, chẳng hề nhúc nhích.

Không thể nào...

Một âm thanh lạ chợt vang lên trong đầu hắn – giống như tiếng còi tàu hơi nước rít qua não, khiến đầu óc choáng váng, đau đến mức muốn nổ tung.

Hắn mở to mắt.

Từ tay áo Bạch Thu Diệp, một con d.a.o quân sự sắc bén trượt ra. Trong khoảnh khắc, lưỡi d.a.o sáng loáng xoay tròn trong tay cô, không chút do dự, đ.â.m thẳng vào khe hở giữa hai xương sườn của hắn.

“Á—!!”

Tiếng hét thất thanh của Giả Nghi vang vọng khắp căn phòng. Cùng lúc đó, con lệ quỷ mà hắn triệu hồi bất ngờ dừng lại, gào thét quay đầu, phản ứng theo bản năng.

Máu trào ra từ n.g.ự.c Giả Nghi, mùi tanh nồng nặc. So với Liễu Hạc, người đang được bảo vệ kỹ càng và không bị thương, m.á.u của Giả Nghi rõ ràng hấp dẫn lệ quỷ hơn rất nhiều.

Huống chi, đứng bên cạnh hắn ta còn có Bạch Thu Diệp – với lệ quỷ, cả hai người bọn họ chẳng khác nào hai món ăn ngon miệng, mỗi người mang một mùi vị khác nhau. Một là vết thương rỉ m.á.u tươi, một là nữ nhân bám đầy sát khí.

Lệ quỷ lập tức chuyển hướng. Tiếng xích sắt kéo lê trên mặt sàn vang lên rin rít, đầy ám ảnh. Nó bỏ qua Liễu Hạc, quay đầu nhào thẳng về phía Giả Nghi và Bạch Thu Diệp. Mỗi bước chân của nó đều để lại dấu cháy xém đen kịt trên sàn đá hoa.

Mộng Vân Thường

Giả Nghi biết rõ, chỉ cần bị nó chạm vào thì kết cục không gì ngoài cái chết. Cảm giác đau nhức từ n.g.ự.c hắn ta bây giờ đã không còn quan trọng nữa. Hắn ta hoảng hốt hét lên: “Thả tôi ra! Nếu không, cả hai chúng ta đều c.h.ế.t đấy!”

Nhưng giọng Bạch Thu Diệp vang lên ngay sau lưng hắn ta, lạnh như băng: “Anh chắn trước tôi, vậy thì anh c.h.ế.t trước.”

Giả Nghi không còn tâm trí đâu để bận tâm đến lời mỉa mai của cô. Lệ quỷ hắn triệu hồi đã áp sát, mà hắn thì bị giữ lại, không cách nào trốn thoát. Mặt mũi Dục Vương nhăn nhúm, gớm ghiếc, gục xuống như đang đánh hơi xương cốt trên người hắn.

Loading...