Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 163

Cập nhật lúc: 2025-06-13 09:36:10
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dục Vương không biết phân biệt ai là chủ nhân. Đúng theo đặc tính vật phẩm, nó sẽ tấn công người bị thương nặng nhất trước.

Chỉ thấy đầu lệ quỷ cúi xuống, nhắm thẳng cổ hắn ta. Giả Nghi rú lên một tiếng thê lương – vai phải của hắn ta bị cắn mất một mảng lớn. Máu phun ra như suối, đỏ lòm cả nửa người.

Giọng hắn khàn đặc, nói ngắt quãng: “Tôi c.h.ế.t rồi… thì cô cũng chẳng thoát… Nó phải g.i.ế.c hai người mới bị phong ấn lại… haha…”

Hắn ta ho dữ dội, m.á.u trào lên cổ họng, mỗi chữ phát ra đều run rẩy: “Khụ… khụ… Ai sống… ai chết… là do… các người… chọn…”

Trong cơn choáng váng, hắn thấy ánh mắt Liễu Hạc đột ngột thay đổi – đầy kinh ngạc, thậm chí có phần hoảng sợ.

Giả Nghi còn tưởng những lời chia rẽ của mình đã có tác dụng. Nhưng khi nhìn theo ánh mắt của Liễu Hạc, hắn sững lại.

Dưới chân hắn ta, từ lúc nào đã xuất hiện một sinh vật lạ.

Là một con quỷ anh – có tới năm cái đầu.

Năm khuôn mặt nhỏ xíu như đầu khỉ non, mỗi cái mang một biểu cảm khác nhau: cái cười nhăn nhở, cái khóc lóc, cái lại méo mó đầy đau khổ. Tụ lại thành hình dáng giống như một đóa hoa hướng dương quái dị, mà mỗi “cánh hoa” là một cái đầu.

Một trong số đó há miệng, cắn mạnh vào lệ quỷ Dục Vương. Ngay lập tức, những cái đầu còn lại đồng loạt lao vào, như một đàn dã thú đang tranh mồi.

Giả Nghi sững sờ, trơ mắt nhìn Dục Vương – kẻ từng là boss cấp 70 – bị xé xác một cách dễ dàng, không có lấy một phản kháng.

Hắn không còn sợ chết. Thay vào đó, trong đáy mắt là sự bàng hoàng, khó hiểu đến cực điểm.

Hắn không hiểu gì cả. Không hiểu chuyện quái gì đang xảy ra. Không hiểu vì sao con quỷ anh đó mạnh đến mức điên rồ như vậy. Không hiểu bản thân mình. Không hiểu tại sao lại nghe theo lời A mà tới nơi c.h.ế.t tiệt này. Và càng không hiểu… Bạch Thu Diệp rốt cuộc là ai.

Nếu không phải do A dụ dỗ, hắn ta tuyệt đối không bước chân tới trung tâm tắm hơi này.

Trong khoảnh khắc cuối cùng, ánh mắt mơ hồ của hắn chợt nhìn thấy một bóng người mặc áo khoác đen đang đứng cạnh cửa sổ tầng trên – chính là phòng 309.

Là A!

Giả Nghi cố gắng xoay đầu, giọng khàn đặc, thì thào gì đó trong cơn hấp hối. Nhưng đã không ai nghe rõ nữa.

Bạch Thu Diệp cũng quay đầu nhìn theo. Khi ánh mắt của cô và A chạm nhau, người đó lập tức quay lưng bỏ chạy.

Bạch Thu Diệp không do dự, đẩy Giả Nghi ra: “Anh giờ vô dụng rồi.”

Cơ thể Giả Nghi đổ sập xuống như một khối sắt không còn sức chống đỡ, phát ra tiếng “bịch” nặng nề. Máu hắn ta nhanh chóng loang ra, phủ đầy mặt sàn.

Không chần chừ, Bạch Thu Diệp lao tới cửa sổ, định nhảy xuống truy đuổi. Nhưng Liễu Hạc bất ngờ túm lấy tay cô, kéo giật lại.

“Khoan đã!” – giọng cậu ta hoảng hốt.

Ánh mắt cậu ta dán chặt vào sinh vật vừa nuốt trọn những mảnh xương còn sót lại của Dục Vương. Trên mặt là vẻ không thể tin nổi.

“Cái đó… là Kim Đồng Tử sao? Sao lại mạnh như vậy được?!”

Trong ký ức của Liễu Hạc, Kim Đồng Tử là một vật phẩm từng xuất hiện ở một phó bản cấp 50. Khi ấy, nó chỉ có ba đầu, cũng chưa từng thể hiện năng lực đến mức này. Tổ chức của cậu ta vẫn luôn ghi chép kỹ lưỡng mọi vật phẩm từng lộ diện trong livestream – nhưng thứ đang đứng trước mặt cậu lúc này, rõ ràng vượt xa mọi dữ liệu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/163.html.]

Sao lại như vậy được?

Bạch Thu Diệp khẽ đáp: “Tôi cũng không biết, không phải tôi triệu hồi chúng.”

Liễu Hạc nhìn cô chằm chằm, ánh mắt không thể tin nổi: “Cô đang nói... con quỷ anh kia còn mạnh hơn cả boss cấp 70 mà lại tự ý giúp chúng ta?”

“Không phải.” Bạch Thu Diệp lắc đầu, giọng đều đều: “Nó chẳng giúp gì ai hết, nó chỉ đói thôi. Nó không chịu sự điều khiển của tôi.”

Liễu Hạc cau mày, càng nghe càng thấy khó hiểu.

Một thực thể không chịu kiểm soát, một khi xuất hiện sẽ trở thành mối họa cho chính người gọi nó ra. Thế mà con quỷ anh này chẳng hề đụng đến Bạch Thu Diệp, thậm chí còn tự giác đi theo cô.

Cậu ta liếc nhìn sinh vật đó—con quỷ anh năm đầu giờ đã bò sát xuống nền sàn, dáng vẻ như đang lần theo dấu vết máu. Kích thước của nó dường như đã to hơn trước, hình dạng càng trở nên quái dị rợn người.

Sau khi nhai sạch xương cốt của Dục Vương, nó lững thững bò theo sau Bạch Thu Diệp, tiến về phía cửa sổ.

Lúc này, Liễu Hạc mới chợt nhận ra: Bạch Thu Diệp vừa dứt lời đã nhảy qua ban công tầng hai.

Thân hình cô nhẹ nhàng đáp xuống bệ hoa lắc lư ngoài cửa, rồi không chút do dự xuyên qua cửa sổ tầng dưới.

Trong phòng tắm hơi, những cái xác khô nằm la liệt trên sàn chỉ biết im lặng nhìn theo cô như những khán giả câm lặng.

Liễu Hạc ló đầu ra khỏi cửa sổ, thấy cô đã đáp xuống tầng một. Cậu ta lập tức trèo ra theo, bám vào ống nước mà tuột xuống.

Vừa tiếp đất, cậu ta suýt trượt ngã vì vội vàng.

“Chậm chút đi!” Cậu ta gọi theo.

Cảnh tượng trước mắt khiến cậu ta thót tim—Bạch Thu Diệp lại bắt đầu ho ra máu. Nhìn bộ dạng đó, Liễu Hạc tưởng như cô sắp ho đến mức ói cả nội tạng ra ngoài.

Rõ ràng vết thương trên người cô không nhẹ, vậy mà cô vẫn tiếp tục lao về phía trước, như thể không cho phép bản thân dừng lại dù chỉ một giây.

Một ý nghĩ chợt lướt qua đầu Liễu Hạc—cô ấy đang tự ép mình tới giới hạn.

Ý nghĩ đó khiến cậu ta cũng không dám chậm lại. Cậu từng chứng kiến tốc độ thật sự của cô, đặc biệt là khi cô quyết tâm dốc hết sức. Cậu biết nếu mình dừng lại, sẽ bị bỏ lại phía sau trong nháy mắt.

Quả nhiên, đến khi gần như hụt hơi, Liễu Hạc mới bắt kịp cô ở một ngã tư. Bạch Thu Diệp bất ngờ dừng bước, đứng giữa đường quay đầu nhìn quanh.

Máu dính đầy người khiến người qua đường la hét, hốt hoảng bỏ chạy tán loạn.

Liễu Hạc thở dốc chạy tới. Bạch Thu Diệp quay lại nhìn cậu: “Lại mất dấu rồi.”

Liễu Hạc vội trấn an: “Với năng lực của anh ta, dù có bám theo cũng khó mà đuổi kịp.”

Mộng Vân Thường

“Ừ, giờ phải tìm lại lá bài quỷ.” Bạch Thu Diệp gật đầu. “Lúc nãy cậu nói biết ai lấy đúng không?”

Liễu Hạc tỏ ra lúng túng, ngượng ngập nói: “Chuyện đó hơi rối. Tôi biết ai lấy… nhưng lại không biết người đó là ai. Cô hiểu ý tôi chứ?”

Bạch Thu Diệp nhìn cậu ta, ánh mắt nghi ngờ nhưng không nói gì.

Loading...