Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 164
Cập nhật lúc: 2025-06-13 16:03:35
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sợ cô hiểu lầm rồi nổi điên, Liễu Hạc vội nói tiếp: “Nhưng tôi có cách liên lạc riêng với người đó. Chỉ cần cô cho tôi một chút thời gian, tôi sẽ tìm ra.”
Nghe vậy, Bạch Thu Diệp gật đầu, giọng thản nhiên: “Được, đúng lúc tôi đang đói. Đi ăn cái gì trước đã.”
Liễu Hạc hơi sững người, rồi gật đầu theo. Trong tình huống như thế này mà vẫn còn bụng ăn, cô đúng là người ngoài hành tinh.
Cô không còn ho dữ dội nữa, trông có vẻ bình thường hơn. Nhưng điều đó lại khiến Liễu Hạc bất an hơn cả—cô bình thường quá mức, bình thường đến mức kỳ lạ.
Hai người chọn đại một quán ăn bên đường. Vừa bước vào, toàn bộ khách trong quán đã bỏ chạy sạch sẽ. Đầu bếp run như cầy sấy, co rút trong góc bếp, miệng liên tục lẩm bẩm: “Đừng g.i.ế.c tôi... tôi không biết gì hết...”
Liễu Hạc gõ nhẹ lên quầy, ho một tiếng rồi nói: “Hai suất thịt xào ớt xanh, một suất không ớt. Thêm hai bát trứng hấp.”
Ông đầu bếp lồm cồm bò dậy, run rẩy tới bên bếp. Tay ông run đến mức suýt làm rơi cả chảo, nhưng cuối cùng cũng bắt đầu nấu ăn.
Liễu Hạc liếc nhìn, xác nhận đây chỉ là một NPC vô hại, không có khả năng ra tay đầu độc gì cả. Xong xuôi, cậu ta quay sang nói nhỏ với Bạch Thu Diệp: “Tôi ra ngoài một chút.”
Bạch Thu Diệp lúc này đang nằm gục trên bàn, không buồn ngẩng đầu, chỉ gật nhẹ: “Ừ.”
Liễu Hạc nhanh chóng rời khỏi nhà hàng, men theo con đường tìm đến một tiệm tạp hóa nhỏ.
Lát sau, cậu ta quay lại với vẻ mặt phức tạp, tay cầm theo một chiếc bật lửa và một nắm tiền mặt.
Khi bước vào cửa hàng, chủ tiệm chẳng hỏi han gì mà mở ngăn kéo, dúi ngay một xấp tiền vào tay cậu, như thể cậu là cướp. Lúc ấy Liễu Hạc mới sực nhớ mình đang mặc đồ bê bết máu.
Cậu lắc đầu, quay vào một con hẻm gần đó. Rút từ túi áo ra một ống trụ nhỏ, cậu ta bật lửa đốt đầu ống.
Vài giây sau, vật đó nổ tung trên không trung, tạo thành một chùm sáng yếu ớt như pháo hoa. Nhưng ánh sáng này không sặc sỡ như thường thấy mà là một màu xanh xám mờ, ảm đạm đến mức ban ngày nhìn cũng khó phát hiện.
Liễu Hạc đứng đợi trong con hẻm gần mười phút. Cậu ta lo Bạch Thu Diệp ăn xong sẽ rời đi ngay nên không dám lơ là. Đang định rời khỏi thì phía sau vang lên tiếng bước chân. Cậu ta quay đầu lại, lập tức nhận ra người đàn ông đang tiến đến — chính là Hắc Xuân Hoa, cấp 58.
Liễu Hạc sửng sốt: “Là anh thật sao? Anh giấu kỹ đến mức này luôn đấy à!”
Hắc Xuân Hoa cau mày, giọng gọn lỏn: “Nói nhanh.”
Liễu Hạc ra vẻ bị phản bội, uất ức nói: “Nếu tôi không nhìn thấy ký hiệu anh để lại thì có mơ cũng không nghĩ đó là anh đâu. Anh biết vì sao tôi không nhận ra không? Tại anh nói hơi nhiều đấy, khác hẳn ngày thường.”
Hắc Xuân Hoa không phản ứng gì, chỉ lạnh lùng quay người bỏ đi: “Tôi đi đây.”
“Chờ chút!” Liễu Hạc vội giữ tay anh ta lại, “Tôi đến là để lấy lá bài quỷ.”
Hắc Xuân Hoa dừng bước, hỏi thẳng: “Lý do?”
“Vì Bạch Diệp.” Liễu Hạc đáp, ánh mắt ánh lên. “Anh biết không, cô ấy cũng có mặt trong phó bản này. Chính là người phụ nữ cấp 26 tự xưng là Diệp Diệp đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/164.html.]
Hắc Xuân Hoa chỉ nói đúng một câu: “Nói vào trọng tâm.”
“… Được rồi, tôi không vòng vo nữa.” Nghĩ đến cảnh Hắc Xuân Hoa vui vẻ nói chuyện với người khác, Liễu Hạc không khỏi chạnh lòng, lẩm bẩm: “Bạch Diệp dạo này rất kỳ lạ. Trạng thái tinh thần của cô ấy có vấn đề.”
Cậu ta bắt đầu kể lại toàn bộ những hành động bất thường gần đây của Bạch Thu Diệp. Hắc Xuân Hoa nghe xong, trầm mặc vài giây rồi nói: “Dẫn tôi tới gặp cô ấy.”
Mộng Vân Thường
Liễu Hạc suýt rơi nước mắt vì cảm động. Dù biết Hắc Xuân Hoa chỉ vì Bạch Thu Diệp, nhưng cuối cùng cũng chịu nói thêm với cậu ta vài câu. Cậu ta gật đầu lia lịa, dẫn đường quay lại nhà hàng.
Đi giữa đường, Liễu Hạc chợt hỏi: “À mà này, có cần liên lạc với những người khác không?”
Hắc Xuân Hoa đáp ngắn gọn: “Khoan đã. Tôi phải xem tình hình của cô ấy thế nào đã.”
“Ờ…” Liễu Hạc lặng lẽ “dạ” một tiếng, rồi len lén liếc nhìn gương mặt người đi bên cạnh, thở dài: “Đại ca, mặt anh nhìn như nhựa vậy á. Xấu lắm.”
Hắc Xuân Hoa: “Câm miệng.”
Liễu Hạc tủi thân: “Tôi thấy mình bị tổn thương rồi đó.”
Hai người vừa nói chuyện vừa đi đến cửa nhà hàng. Nhìn thấy bóng lưng Bạch Thu Diệp đang ngồi ăn rất chăm chú, Liễu Hạc mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu ta thật sự lo cô sẽ đột nhiên nổi cơn điên rồi biến mất không dấu vết.
Khi đến gần hơn, ánh mắt cậu ta dừng lại trên bàn ăn, liền thấy rõ phần ăn của mình đã bị Bạch Thu Diệp xử lý gần hết.
Bạch Thu Diệp đang ăn nốt bát trứng hấp của cậu ta. Thấy cậu ta quay lại, cô bình thản giải thích: “Cậu đi lâu quá, đồ ăn nguội rồi. Tôi không thích lãng phí.”
Bụng Liễu Hạc phát ra tiếng “ọt ọt” phản đối rõ ràng: “Tôi thấy mình tổn thương lần hai.”
Lúc này, ánh mắt Bạch Thu Diệp chuyển sang Hắc Xuân Hoa: “Lá bài quỷ là anh lấy?”
Hắc Xuân Hoa đáp: “Cô muốn dùng nó để đấu với A sao?”
Bạch Thu Diệp giơ tay ra: “Anh biết rồi thì đưa tôi đi.”
Hắc Xuân Hoa nhìn cô một lúc. Dù cô đã rửa mặt, nhưng cổ áo vẫn loang lổ vết máu, gần như đổi màu. Anh ta hất tay cô ra, nghiêm giọng: “Cô đang giữ hai lá bài K. Nếu cô thất bại và để A cướp đi, chúng ta sẽ mất lợi thế hoàn toàn.”
“Tôi sẽ không thua A.” Bạch Thu Diệp đặt bát trứng hấp xuống bàn, ánh mắt kiên định: “Đưa tôi.”
Tiếng bát chạm bàn vang lên rõ ràng trong không khí căng thẳng, khiến Liễu Hạc rụt cổ, chẳng khác nào chuột thấy mèo. Cậu ta đứng bên cạnh không dám lên tiếng, chỉ luân phiên nhìn sang hai người, đầy bất an.
Hắc Xuân Hoa vẫn bình tĩnh nói: “Cô sẽ không thua A, nhưng nếu người cô thua là chính bản thân mình thì sao?”
Bạch Thu Diệp nhìn thẳng vào anh ta: “Anh nói vậy là sao?”
“Trạng thái hiện tại của cô không phù hợp để đối đầu với A.” Hắc Xuân Hoa nói chậm rãi, “Có thể nội tạng của cô đã bị tổn thương.”