Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 174
Cập nhật lúc: 2025-06-14 09:37:54
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Liễu Hạc không cam tâm nhưng cũng không dám cãi, chỉ gật đầu miễn cưỡng.
Người đàn ông thấp bé dặn dò thêm: "Chuyện này giữ kín trong nội bộ, không được tiết lộ ra ngoài."
Bác sĩ lập tức gật đầu, còn thuận tay gõ nhẹ lên đầu Liễu Hạc như nhắc nhở.
Thấy vậy, người đàn ông thấp bé gật đầu hài lòng: "Ai đó đến thì báo cho tôi một tiếng. Hai ngày nay tôi chưa chợp mắt, giờ phải về ngủ bù."
Anh ta quay người rời đi, mỗi bước chân đều phát ra tiếng leng keng của kim loại va vào nhau.
Liễu Hạc muốn bước lên ngăn lại, nhưng bác sĩ bên cạnh đã kéo tay cậu: "Cậu điên rồi à? Dám chọc vào Lãnh Ngọc Long?"
Liễu Hạc nghiến răng: "Chẳng lẽ anh không nghe thấy những gì anh ta nói về lão đại của tôi sao?"
Bác sĩ thở dài: "Dù nói gì thì xuất phát điểm của anh ta vẫn là muốn tốt cho mọi người thôi. Đừng gây chuyện nữa. Vào văn phòng tôi nghỉ chút đi."
Liễu Hạc vừa bước ra khỏi phó bản, cả người rã rời, không còn chút sức lực. Cậu lặng lẽ bước vào phòng, nằm xuống ghế sofa, chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Không biết qua bao lâu, âm thanh từ thiết bị đầu cuối vang lên khiến cậu giật mình ngồi dậy.
Lý Cô Thú báo: "Liễu Hạc, bọn tôi đã đến khu E2, nhưng nơi này trống trơn, không có gì ngoài đất hoang cả."
Nghe vậy, Liễu Hạc vội nhảy khỏi sofa, bỏ chiếc áo blouse bác sĩ đang đắp qua một bên, mở ngăn kéo lấy chìa khóa rồi lao ra ngoài: "Đợi tôi, tôi đến đón."
Bên kia, Lý Cô Thú vừa cúp máy liền ngẩng đầu nhìn thấy Bạch Thu Diệp đang nằm dài trên nóc xe, không chút hình tượng. Cô ngửa mặt nhìn bầu trời, đầu nghiêng trái rồi lại nghiêng phải, trông như đang suy nghĩ điều gì đó.
Lý Cô Thú lên tiếng: "Xuống đi, trên đó nguy hiểm."
Bạch Thu Diệp uể oải nói: "Cũng không nguy hiểm bằng trong phó bản đâu."
Thấy cô nói có lý, Lý Cô Thú cũng chẳng buồn tranh cãi, mở cửa xe ngồi vào ghế lái nghỉ ngơi.
Giọng Bạch Thu Diệp từ bên ngoài vang vào: "Chị thấy trò chơi này có phải do người ngoài hành tinh tạo ra không?"
Câu hỏi bất ngờ khiến Lý Cô Thú tỉnh cả ngủ. Sau vài giây im lặng, cô gật đầu: "Cũng có thể."
Bạch Thu Diệp tiếp tục: "Biết đâu, NPC trong phó bản đều là bạch tuộc đội lốt thì sao?"
Lý Cô Thú nhíu mày: "Không có bằng chứng nào cho thấy người ngoài hành tinh là biến thể của bạch tuộc cả."
Bạch Thu Diệp khẽ nói: "…Tôi không dám đùa với chị nữa đâu."
Cô bất ngờ lấy ra một món đồ trong túi áo: "Chị nhìn xem, đây là bức tượng xác Hương Nữ mà tôi tìm được."
Cô đưa tay, giơ bức tượng ra sát cửa sổ xe chỗ Lý Cô Thú.
Lý Cô Thú mở mắt liếc nhìn, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Bạch Thu Diệp đáp: "Lúc tôi mới lấy được nó, thông báo vật phẩm ghi rõ là không thể sử dụng, vì người điều khiển vẫn chưa chết."
Mộng Vân Thường
Lý Cô Thú gật đầu, nhanh chóng mở thiết bị đầu cuối để xem lại thông tin. Cô ta khựng lại, vẻ mặt hơi ngạc nhiên: "Thông báo thay đổi rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/174.html.]
Bạch Thu Diệp gật đầu: "Thật ra từ khi phó bản được nâng cấp, thông báo đã khác đi. Tôi thậm chí còn từng dùng thử một lần."
Lý Cô Thú lập tức tỉnh táo, ngồi thẳng dậy: "Cô dùng khi nào?"
Bạch Thu Diệp đáp: "Lúc tụ họp ở trung tâm tuyển dụng nhân tài. Tôi dùng nó để đánh dấu NPC."
Lý Cô Thú hơi lo lắng: "Sau đó cô có bị gì không? Mấy món đồ kiểu này rất dễ phản phệ đấy."
Bạch Thu Diệp nhún vai: "Ít nhất thì trước khi tôi bất tỉnh vẫn ổn. Còn sau đó thì tôi cũng không rõ nữa. Nhưng tôi thật sự thắc mắc vì sao thông báo lại thay đổi."
Lý Cô Thú chống cằm suy nghĩ: "Có hai khả năng. Một là người điều khiển được nhắc đến trong thông báo đã chết, nên món đồ này chính thức thuộc về cô."
Cô ta ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: "Khả năng còn lại thì phức tạp hơn – đó là bản chất của vật phẩm đã thay đổi."
Bạch Thu Diệp chớp mắt: "Bản chất thay đổi?"
Lý Cô Thú cười cười: "Ví dụ thế này cho dễ hiểu nhé: cô là giáo viên, trong lớp luôn có mấy học sinh hay trốn học, đánh nhau. Nhưng rồi một ngày, hai đứa trong số đó bị cô cảm hóa, bắt đầu ngoan ngoãn, nghe lời."
Bạch Thu Diệp chép miệng: "Ý chị là nhân cách tôi cảm hóa được vật phẩm?"
"…Tôi chỉ đang lấy ví dụ thôi. Không phải mọi lý do dẫn đến thay đổi đều là cảm hóa." Lý Cô Thú nói rõ hơn: "Còn có thể do năng lực, điểm tương đồng, hoặc trải nghiệm tương tự nữa."
Bạch Thu Diệp bỗng nhớ tới Kim Đồng Tử.
Cô cảm thấy mình có ảnh hưởng sâu sắc đến món đồ đó. Đến mức sau một thời gian, thông báo vật phẩm hoàn toàn biến mất. Nhưng ảnh hưởng này không phải lúc nào cũng tốt—Kim Đồng Tử đôi khi hành động tự ý mà không báo trước.
Mỗi lần bị cô phát hiện, mấy tượng nhỏ lại cho số 09 ra giải thích, rằng không gian bên trong quá chật, tụi nó cần "giãn gân giãn cốt".
Tuy hình dạng dung hợp của Kim Đồng Tử bề ngoài giống một con ch.ó con, nhưng càng ngày nó càng trở nên kỳ quái và đáng sợ. Bạch Thu Diệp bắt đầu lo lắng, không biết đến lúc nào cô sẽ không thể kiểm soát nổi nữa.
Đột nhiên, mặt đất dưới gầm xe rung lên, rồi từ từ sụt xuống, tạo ra một ranh giới rõ rệt. Cấu trúc thép bên dưới lộ ra ngay trước mắt hai người.
Không kịp suy nghĩ, Bạch Thu Diệp và Lý Cô Thú lập tức bật dậy, cùng nhau chạy ra khỏi vùng sụt lún.
Đúng lúc đó, thiết bị đầu cuối của Lý Cô Thú reo lên.
Giọng Liễu Hạc vang lên: "Đừng chạy, thang máy đang đưa hai người xuống khu E2."
Bạch Thu Diệp tròn mắt: "?"
Cái này mà gọi là thang máy á? Nhìn kiểu gì cũng chỉ thấy một mảng đất sụp thôi.
Nền thép tiếp tục hạ xuống. Khi đã gần tới đáy, Bạch Thu Diệp thấy một nhóm người mặc giáp vũ trang, tay lăm lăm súng, đứng canh gác xung quanh.
Ở giữa, Liễu Hạc xuất hiện. Sau khi liếc nhìn cô, cậu ta nhanh chóng quay đi, như thể đang cố tình né tránh ánh mắt cô.
Bạch Thu Diệp khẽ thì thầm với Lý Cô Thú: "Cậu ta định đưa tụi mình tới đây để xử b.ắ.n đấy à?"
Lý Cô Thú chau mày: "Sao cô nghĩ vậy?"
"Chị nhìn đi, cậu ta né mắt tôi kìa. Rõ ràng là có tật giật mình!"