Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 181
Cập nhật lúc: 2025-06-14 10:06:47
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Vân lúc này mới hoàn hồn, cố làm ra vẻ bình thường: "Thu Diệp, tớ là Tô Vân bên hội sinh viên. Trước từng rủ cậu tham gia cuộc thi ngâm thơ, nhớ không?"
Nghe đến đây, Bạch Thu Diệp mới mơ hồ nhớ ra hai người này là bạn học thời đại học của mình.
Chỉ có điều, với thế giới bên ngoài, mới chỉ nửa năm trôi qua, còn với cô, đã là mười ba năm đằng đẵng. Những ký ức về thời sinh viên đã trở nên xa vời, mờ nhạt như khói sương. Thậm chí diện mạo của bạn cùng phòng cô cũng không còn nhớ rõ.
Tên Tạ Lĩnh Nguyệt thì cô còn có chút ấn tượng, chứ Tô Vân… thì thật sự chẳng có chút cảm giác gì.
"Cuộc thi ngâm thơ?" – Bạch Thu Diệp cau mày cố nhớ – "Hình như tôi chưa từng tham gia."
"Đúng rồi, vì cậu đã từ chối mà." – Tạ Lĩnh Nguyệt liếc Tô Vân, nhấn mạnh từng chữ.
Tô Vân thoáng sượng mặt. Lúc nãy còn giả bộ thân thiết, giờ lại bị vạch trần. Thực ra, câu chuyện của anh ta không chỉ đơn giản là mời thi thơ.
Năm đó, Tô Vân muốn nhân cơ hội mời Bạch Thu Diệp đi thi cùng để bắt chuyện, cũng là một cách ngỏ lời. Ai ngờ lại bị cô từ chối thẳng thừng, không chút lưu tình.
Trong trường, nhờ vai trò cán bộ hội sinh viên và ngoại hình sáng sủa, cao tới 1m81, Tô Vân khá nổi tiếng, được không ít nữ sinh theo đuổi. Trước giờ, chưa từng có ai từ chối anh ta.
Người đầu tiên là Bạch Thu Diệp.
Người thứ hai là Tạ Lĩnh Nguyệt.
Sau cú sốc bị từ chối bởi Bạch Thu Diệp, Tô Vân như thể mất đi phong độ vốn có. Cảm giác tự tin bị sụp đổ khiến anh ta quyết tâm phải theo đuổi cô bằng được. Nhưng kết quả thì…
Mỗi món quà anh ta tặng đều bị trả lại.
Thư tình viết ra chưa kịp gửi thì đã bị ném vào thùng rác.
Tin nhắn nhắn chưa đầy hai lần thì bị chặn luôn.
Có một lần, Tô Vân cố tình chặn đường Bạch Thu Diệp để bắt chuyện. Cô nhìn anh, ánh mắt dửng dưng hỏi: “Xin lỗi, anh là ai vậy?”
Từ khoảnh khắc đó, anh ta mới từ bỏ, rồi chuyển hướng sang theo đuổi Tạ Lĩnh Nguyệt – một cô gái khôn ngoan và biết điều hơn. Nhưng Tạ Lĩnh Nguyệt lại chẳng dễ dụ. Cô ta “lấy nhu khắc cương”, cứ như đang múa Thái Cực Quyền, vòng vo kéo dài mối quan hệ không tiến cũng chẳng lùi.
Đến khi App xuất hiện, hai người cùng nhau vào một phó bản tân thủ. Vận may mỉm cười với họ khi vượt qua phó bản suôn sẻ, còn nhận được đạo cụ đặc biệt. Từ đó, quan hệ giữa hai người dần gần gũi hơn, thậm chí chỉ còn thiếu một bước nữa là xác lập mối quan hệ chính thức.
Tô Vân từng nghĩ rằng Tạ Lĩnh Nguyệt cần mình, nên trong mối quan hệ này, anh ta luôn cho rằng bản thân đang nắm quyền chủ động. Nhưng cái tát vừa rồi của Tạ Lĩnh Nguyệt lại khiến anh ta tỉnh ngộ – hóa ra cô ta ra tay cũng chẳng nể nang ai.
Mà xui xẻo nhất là cái cảnh mất mặt ấy lại bị Bạch Thu Diệp – người từng từ chối anh – nhìn thấy. Thậm chí cả xe đều quay sang hóng chuyện.
Một cú tát, mất cả mặt mũi lẫn danh dự.
Tô Vân chỉ ước có cái lỗ để chui xuống.
Quả nhiên, Tô Vân vừa quay sang đã thấy Bạch Thu Diệp đang mỉm cười với mình. Nụ cười lịch sự, điềm tĩnh, như thể cô hoàn toàn không nhớ nổi anh ta là ai.
Cảm giác đó khiến Tô Vân thấy khó chịu. Anh ta không cam lòng, lên tiếng hỏi thẳng:
"Hồi đó, khi trường thống kê tỷ lệ tử vong, vì không thấy cậu đâu nên mọi người đều nghĩ cậu đã c.h.ế.t trong phó bản đầu tiên rồi."
Bạch Thu Diệp nghe vậy mới biết thì ra còn có chuyện như vậy, nhưng biểu cảm vẫn không thay đổi.
Tô Vân tiếp tục hỏi: "Ra khỏi phó bản, cậu đi đâu vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/181.html.]
Bạch Thu Diệp đáp cho có: "Đi loanh quanh vài khu vực chơi thôi, không ở yên một chỗ."
Nghe thấy câu này, ánh mắt Tô Vân lập tức sáng lên, như vừa tìm được điểm chung. Anh ta ngồi thẳng người, tỏ ra hào hứng:
"Giống tôi với Tạ Lĩnh Nguyệt đấy. Tụi tôi lập đội với nhau, như vậy lúc vào phó bản có thể hỗ trợ nhau. Tôi còn bảo vệ được cô ấy nữa."
Khi nói đến câu cuối, Tô Vân cố tình nhấn mạnh giọng.
Bên cạnh, Tạ Lĩnh Nguyệt nghe xong thì hừ nhẹ một tiếng. Nhưng cô ta không phản bác, bởi những gì Tô Vân nói đúng là sự thật.
Bạch Thu Diệp mỉm cười nhàn nhạt, gật đầu tỏ ý khen ngợi:
Mộng Vân Thường
"Cậu giỏi thật đấy, tôi thì chỉ biết lo cho mình thôi, chưa từng nghĩ đến việc lập đội với ai."
Câu nói của cô vốn chỉ là một lời xã giao đơn giản, nhưng rơi vào tai Tô Vân lại giống như sự công nhận chân thành. Anh ta lập tức lấy lại khí thế ban đầu, ngồi thẳng lưng, ánh mắt càng thêm sáng rỡ.
"Giờ cậu bao nhiêu cấp rồi?" anh ta hỏi.
"26 cấp," Bạch Thu Diệp đáp nhẹ nhàng, không hề chần chừ.
Tô Vân nghe xong liền làm vẻ suy xét, rồi gật đầu như thể đang đưa ra đánh giá chuyên môn:
"Vậy là cũng vượt qua mức trung bình rồi, tạm ổn."
Bạch Thu Diệp mỉm cười khiêm tốn: "Cảm ơn nhé."
Thấy cô vui vẻ đáp lời, Tô Vân càng tỏ ra tự tin:
"Cậu thử đoán xem tôi bao nhiêu cấp rồi?"
Bạch Thu Diệp nhìn anh ta, không nói ngay. Trong đầu cô nghĩ đến những người quen biết sau khi rời phó bản, phần lớn đều ở cấp 50 trở lên, riêng Tư Đồ Liêu đã là cấp 60. Thái độ của Tô Vân rất giống Chung Huyễn, kiểu tự tin có phần lố, nhưng không thể phủ nhận đôi lúc cũng đáng tin.
Cô cân nhắc một lúc, rồi đưa ra một con số tương đối an toàn:
"Anh chắc là cấp 55?"
Tô Vân: "..."
Tạ Lĩnh Nguyệt bật cười: "Haha, trời ơi, cười c.h.ế.t mất."
Tô Vân ho nhẹ một tiếng để chữa ngượng:
"Tôi... mới cấp 30 thôi."
Bạch Thu Diệp im bặt, không biết nên nói gì nữa.
Anh ta cấp 30 mà tự tin còn hơn cả người cấp 60. Cô đúng là đánh giá nhầm rồi.
Tô Vân hình như không nhận ra sự im lặng bất thường của cô, vẫn cố giữ thể diện:
"Cậu chưa từng tiếp xúc với phó bản cấp 45 nên chưa có khái niệm đúng đâu. Trong mấy phó bản đó có nhiều người cấp 55 vào kiếm vé sinh tồn. Nếu cậu được vào cùng, sẽ thấy họ mạnh cỡ nào."
Nghe đến đây, Bạch Thu Diệp chẳng buồn phản bác. Cô quyết định tốt nhất là im lặng.