Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 183
Cập nhật lúc: 2025-06-14 10:13:16
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bạch Thu Diệp đáp theo kịch bản đã chuẩn bị sẵn: "Cháu gặp tai nạn, bị mất trí một thời gian. Mới gần đây ký ức mới dần quay lại."
Lời nói nghe có vẻ khó tin, nhưng trong thế giới đầy rẫy nguy hiểm như phó bản, chuyện mất trí nhớ vì sang chấn chẳng phải điều hiếm gặp.
Trần Văn Bân nghe vậy chỉ biết thở dài: "Thì ra là vậy. Khổ thân con bé."
Ông đứng dậy vào bếp, lát sau quay ra với một đĩa nho tươi bóng mượt, đặt xuống trước mặt cô.
"Ăn chút đi, chuyển xe đến tận đây chắc cũng mệt rồi."
Nho.
Một đĩa nho — giá trị tương đương với năm vé sinh tồn.
Bạch Thu Diệp đoán ông ta hẳn đang có khá nhiều vé sinh tồn trong tay nên mới có thể tiêu xài thoải mái như vậy.
Cô cầm một quả nho lên, nhưng chưa ăn ngay. Trong lòng có điều thắc mắc mãi vẫn chưa gỡ được, Bạch Thu Diệp không định vòng vo nữa, liền hỏi thẳng:
"Chú Trần, khoảng một tháng rưỡi trước bố mẹ cháu có đến tìm chú đúng không?"
Mộng Vân Thường
Nghe vậy, vẻ mặt Trần Văn Bân khựng lại, ông cầm quả nho lên rồi lại đặt xuống, giọng chậm rãi:
"Sao cháu lại hỏi vậy? Chẳng phải cháu mới khôi phục trí nhớ à?"
"Đúng là cháu mới nhớ lại gần đây," Bạch Thu Diệp nói, "Nhưng cháu từng xem qua bài viết tìm người trên diễn đàn do bố mẹ cháu đăng. Một tháng rưỡi trước, họ đột nhiên ngừng cập nhật. Trong bài viết cuối cùng, họ còn ghi chú rõ là nghe lời chú, đến tìm chú để tìm cách kiếm thêm vé sinh tồn."
Trần Văn Bân im lặng một lúc rồi gật đầu, có vẻ bất đắc dĩ:
"Ừ, đúng là có chuyện đó."
"Vậy sau khi họ đến tìm chú, họ đã đi đâu?" Bạch Thu Diệp hơi nghiêng người về phía trước, giọng khẩn thiết, "Chú làm ơn nói cho cháu biết, cháu thực sự cần biết chuyện gì đã xảy ra."
Trần Văn Bân thở dài, rồi nói một cách mơ hồ:
"Chuyện này... để vài ngày nữa chú sẽ nói cho cháu nghe."
Bạch Thu Diệp cau mày, khó hiểu hỏi:
"Tại sao phải đợi vài ngày nữa ạ?"
"Vì hai ngày tới là thời điểm rất khó khăn với chú." Giọng ông ta mang theo mệt mỏi.
Câu trả lời ấy khiến Bạch Thu Diệp chững lại. Cô định hỏi thêm, nhưng ánh mắt và nét mặt của Trần Văn Bân lúc này đã thay đổi—nặng nề, khó chịu như thể cô vừa vô ý chạm vào một điều cấm kỵ.
Cảm giác không khí chợt nặng nề khiến cô tạm nuốt lại sự nóng vội trong lòng. Cô hiểu nếu cứ tiếp tục gặng hỏi, rất có thể sẽ khiến ông ta nổi giận.
"...Vậy được rồi, chú Trần." Cô mềm giọng, "Vài ngày nữa cháu sẽ hỏi lại chú."
Sắc mặt Trần Văn Bân dần dịu xuống, ông cười nói:
"Thu Diệp vẫn ngoan như trước đây."
Bạch Thu Diệp khẽ nhắm mắt lại. Cô không muốn ngoan, nhưng những người từng dung túng cho sự bướng bỉnh của cô giờ đã không rõ tung tích. Vì họ, cô phải cố gắng nhẫn nhịn.
Lát sau, cô nở một nụ cười nhẹ:
"Hồi nhỏ, chẳng phải chú từng nói cháu nghịch lắm sao? Có phải cháu nhớ nhầm rồi không?"
Trần Văn Bân bật cười, vẻ mặt thoáng trở nên thân thiện:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/183.html.]
"Con bé này đúng là để bụng. Nhưng nghịch cũng phải đúng lúc chứ. Chú nhớ lần cháu với Đồng Đồng ngã xuống mương, sau đó ngoan hẳn mấy tháng liền."
Nhắc đến người thân, trái tim Bạch Thu Diệp khẽ siết lại. Cô thử thăm dò:
"Chú Trần... chị Đồng Đồng giờ thế nào rồi ạ?"
Gương mặt Trần Văn Bân trầm xuống rõ rệt, ông thở dài:
"Haiz... Đồng Đồng nó..."
Không cần ông ta nói tiếp, Bạch Thu Diệp cũng hiểu. Trần Tú Đồng—bạn thời thơ ấu của cô, có lẽ đã c.h.ế.t trong một phó bản nào đó.
"Có phải..."
"Thôi đừng nhắc chuyện đó nữa." Trần Văn Bân xua tay, chuyển chủ đề:
"Thu Diệp, cháu phải cố gắng nâng cấp nhanh lên. Đừng để giống như chị Đồng Đồng của cháu. Giờ cháu bao nhiêu cấp rồi?"
Bạch Thu Diệp không chần chừ:
"26 cấp ạ."
Câu trả lời ấy, cô đã nói nhiều lần đến mức gần như tin là thật.
"26 à... Vẫn còn hơi thấp." Trần Văn Bân nói, giọng khuyên nhủ, "Cháu nên cố gắng lên đến cấp 30, vào phó bản sẽ đỡ nguy hiểm hơn."
Bạch Thu Diệp gật đầu nhẹ.
Dựa vào cách ông ta nói chuyện, cô đoán Trần Văn Bân hẳn đã vượt cấp 30. Cô nhớ trước đây, tính cách ông ta rất giống với cái tên của mình—văn nhã, điềm đạm. Làm gì cũng chậm rãi, không quyết liệt. Khi còn hợp tác làm ăn với bố mẹ cô, điều đó đã thể hiện rất rõ.
Đa phần những người có cấp cao mà Bạch Thu Diệp từng gặp đều nằm trong độ tuổi 20 đến 40. Trần Văn Bân ngoài 50, lại có tính cách không nổi bật, nếu không có cách đặc biệt để gom vé sinh tồn thì cấp độ hẳn cũng không cao vượt trội.
Ông ta chợt hỏi:
"Thu Diệp, cháu đã tìm được chỗ ở chưa?"
Bạch Thu Diệp lắc đầu:
"Chưa ạ, cháu tính sau khi gặp chú thì đi tìm."
Trần Văn Bân suy nghĩ một lát rồi nói:
"Nhà đối diện với nhà chú ấy, trước đây là của hàng xóm. Họ nhờ chú giữ chìa khóa, rồi sau đó vào phó bản đến giờ chưa thấy quay lại. Nếu cháu chưa có nơi ở, cứ tạm dùng chỗ đó đi."
Bạch Thu Diệp nghe vậy, không từ chối:
"Vậy cháu cảm ơn chú Trần."
Dù Trần Văn Bân không hề ngỏ ý, Bạch Thu Diệp vẫn đã có ý định từ trước — cô muốn tìm một căn phòng trống trong tòa nhà này để ở tạm, phòng khi ông ta đột nhiên biến mất không chút dấu vết.
"Đợi chút." Trần Văn Bân quay vào trong, lát sau trở ra với một chiếc chìa khóa trong tay: "Cầm lấy, Thu Diệp. Cháu cứ ở căn hộ bên kia đi, đầy đủ hết cả rồi, chẳng thiếu thứ gì."
Cô nhận chìa khóa, còn chưa kịp nói gì thì ông ta đã mỉm cười nhắc nhở: "Qua đó đi nhé. Chú vào nhà đây."
Trần Văn Bân chờ cô mở cửa căn hộ bên kia xong xuôi rồi quay về, đóng sập cửa lại.
Bạch Thu Diệp đứng trước căn hộ mới, nhìn quanh vài vòng để đảm bảo không có gì bất thường, sau đó đặt ba lô xuống sofa, khóa cửa lại thật chặt. Dù hai người từng thân quen từ nhỏ, từng nhiều lần qua lại nhà nhau khi cô còn sống ở Kim Ưng Loan, nhưng ngần ấy năm trôi qua, lòng người có còn như xưa?
Cô không hoàn toàn tin tưởng Trần Văn Bân. Lý do ông ta đưa ra khi được hỏi về bố mẹ cô nghe quá miễn cưỡng, chẳng có chút thuyết phục nào. Từ đầu tới cuối ông ta luôn né tránh vấn đề, không chịu nói thật. Điều đó khiến cô không thể gạt bỏ nghi ngờ rằng ông ta có liên quan đến sự biến mất của họ.