Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 188
Cập nhật lúc: 2025-06-14 15:59:01
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trần Văn Bân thoáng khựng lại. Biểu cảm hung hăng trên mặt cũng dịu đi đôi chút: "Bố mẹ cháu không liên quan gì tới chuyện này."
"Nhưng chẳng phải vừa rồi chính miệng chú nói sẽ kể cho cháu biết tung tích của họ sao?" Bạch Thu Diệp tiếp lời, không để ông ta tránh né.
Trần Văn Bân bực bội gằn giọng: "Chú không phải người dễ bị ép buộc. Cháu muốn biết, thì tháo dây ra. Nếu không, cả đời này chú cũng sẽ không nói một lời."
Không đáp lại, Bạch Thu Diệp cầm cuộn băng keo trên bàn, bình thản bước tới, quấn thêm vài vòng quanh người ông ta.
"Vậy thì chú cứ ngồi đây cả đời đi," cô nói.
Nói rồi, cô quay trở lại ghế sofa, cầm thiết bị lên lướt xem tin tức mới trên diễn đàn như thể chuyện vừa rồi chẳng đáng bận tâm.
Trần Văn Bân nhìn cô trừng trừng, ánh mắt âm trầm. Một lúc sau, ông ta cất giọng khàn khàn: "Thu Diệp, mang gì đó cho chú ăn đi."
Bạch Thu Diệp đáp nhẹ tênh, tiện tay đặt phần bữa sáng mà chính ông ta đưa hôm trước lên chiếc bàn gần đó: "Cháu không có thói quen đút đàn ông ăn đâu. Chú Trần, ngửi mùi tạm vậy nhé."
Cô nói xong liền quay người bước ra cửa.
"Cháu định đi đâu?" Trần Văn Bân hét lên, gần như gào lên trong cơn tức giận.
"Chú ăn mất con gà của cháu rồi, giờ cháu đói chẳng còn gì ăn. Phải ra siêu thị mua chút đồ khô," cô đáp lại rất thoải mái, rồi đóng cửa lại sau lưng.
Ngay sau khi cô rời đi, Trần Văn Bân lập tức bắt đầu vùng vẫy. Nhưng mấy nút thắt của Bạch Thu Diệp đều buộc rất chặt và khéo, không để ông ta có cơ hội dễ dàng thoát ra. Dây thừng quấn từ tay, n.g.ự.c đến chân, không chừa khoảng nào có thể lấy đà.
Sau vài lần giật mạnh, cả người lẫn ghế của ông ta đổ xuống sàn. Tiếng đổ vang dội, ghế va mạnh vào đất. Nhưng chính cú ngã đó lại khiến một chân ghế bị gãy.
Cảm thấy như được trời ban cơ hội, Trần Văn Bân gắng hết sức dùng thân mình bò lết qua, cầm lấy phần chân ghế gãy có đầu nhọn, cố dùng nó cắt dây.
Thế nhưng, mọi chuyện không đơn giản như ông ta tưởng. Ngoài dây thừng, Bạch Thu Diệp còn dùng thêm băng keo dán chặt. Lớp này chồng lớp kia, không dễ cắt như ông ta nghĩ.
Phải mất đến gần hai mươi phút, Trần Văn Bân mới khoét được một vết rách nhỏ trên đoạn dây ở cổ tay.
Đúng lúc đó, cửa phòng bật mở.
Bạch Thu Diệp bước vào, ánh mắt quét qua căn phòng giờ bừa bộn như vừa trải qua trận chiến. Cô nhìn thấy ngay ông ta đang nằm dưới sàn, tay vẫn cầm mảnh gỗ sắc nhọn.
"Chú Trần, chú đang làm gì vậy đó?" Cô bình tĩnh hỏi, bước đến gần.
Trần Văn Bân nghiến răng, tức tối chửi bậy, nhưng bị trói chặt nên chỉ có thể giãy giụa như cá mắc cạn.
Bạch Thu Diệp cũng chẳng mảy may khó chịu. Cô nhẹ nhàng đỡ ông ta cùng cái ghế dựng lại, kê vào sát tường rồi vỗ nhẹ vai ông ta, như đang dỗ dành một đứa trẻ đang nổi cơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/188.html.]
“Cũng may chỉ là gãy chân ghế phía sau, nếu không chú ngồi đã ngã lăn từ lâu rồi.” Bạch Thu Diệp thở ra một hơi, vừa nói vừa lôi từ trong túi ra một sợi dây an toàn dùng để leo núi.
Thấy cô cầm thứ đó, Trần Văn Bân lập tức như sụp đổ hy vọng. Ánh mắt ông ta tối sầm, hoàn toàn từ bỏ ý định phản kháng.
Bạch Thu Diệp không nói thêm gì, cẩn thận gia cố thêm một lớp dây trói chắc chắn quanh người ông ta.
Làm xong, cô quay lại ghế sofa, mở hộp cơm đã chuẩn bị từ trước. Mùi thức ăn thơm phức lập tức lan tỏa khắp căn phòng, khiến Trần Văn Bân không ngừng nuốt nước bọt.
“Thu Diệp… cho chú ăn một chút đi…” Ông ta cất giọng khàn đặc, ánh mắt van lơn nhìn cô.
Bạch Thu Diệp gác đũa, thản nhiên nói: “Thật ra lúc nãy cháu đã nghĩ kỹ rồi. Cái gọi là ‘thử thách khắc nghiệt’ mà chú nói... có phải là trong hai ngày tới, chú sẽ cực kỳ đói khát đúng không?”
Trần Văn Bân trừng mắt nhìn cô, ngạc nhiên tột độ như không thể tin nổi cô lại đoán trúng.
Bạch Thu Diệp khẽ cong khóe môi: “Cháu chỉ đang đoán bừa thôi. Không ngờ lại đúng thật.”
Trần Văn Bân nghiến răng, hạ giọng thương lượng: “Nếu chú kể cho cháu về bố mẹ cháu… cháu có thả chú không?”
“Không.” Bạch Thu Diệp đáp thẳng, ánh mắt lạnh lẽo: “Cháu không thể thả chú được. Vì một khi được thả, chắc chắn chú sẽ g.i.ế.c cháu.”
“Vậy rốt cuộc cháu muốn gì? Chẳng lẽ không muốn biết bố mẹ mình ở đâu?” Trần Văn Bân rít qua kẽ răng, giận dữ đập mạnh đầu vào tường: “Cháu không sợ bố mẹ cháu đang chờ được cứu sao?”
Mộng Vân Thường
Bạch Thu Diệp vẫn bình thản: “Nếu giờ cháu thả chú ra, làm sao biết được những gì chú nói là thật? Cháu không tin chú.”
“Vậy cháu muốn thế nào thì mới tin?” Trần Văn Bân gầm gừ.
“Cháu muốn chờ đến lúc chú đói đến mức mất kiểm soát, không giữ được lý trí nữa.” Bạch Thu Diệp nhìn thẳng vào mắt ông ta, giọng nói dửng dưng như thể đang đọc lại điều hiển nhiên. “Đến lúc đó, những lời chú nói ra mới không có dối trá.”
Trần Văn Bân nhìn khuôn mặt lạnh lùng kia, bỗng thấy một cơn ớn lạnh lan khắp xương sống. Ông ta chợt nhận ra, sai lầm lớn nhất của mình chính là để cô bước vào nhà trong lúc bản thân còn yếu thế.
Ông ta đã tự tay mời một con sói vào lãnh địa của mình.
Bạch Thu Diệp kiểm tra lại dây trói một lượt, xác nhận không có kẽ hở nào, sau đó quay trở lại ghế, cầm thiết bị lên bắt đầu lướt tin tức. Trần Văn Bân thì rên rỉ không ngừng, khuôn mặt ngày càng nhợt nhạt như xác không hồn.
Thế nhưng Bạch Thu Diệp hoàn toàn thờ ơ. Cô thỉnh thoảng đứng dậy, đi ngang qua chỗ ông ta, nhưng ánh mắt chưa từng liếc nhìn lấy một lần.
Khi trời bắt đầu tối, sắc mặt Trần Văn Bân đã chuyển sang xanh xám, giống hệt như trạng thái dị dạng tối qua. Cả người ông ta run rẩy, hai mắt đầy tuyệt vọng.
Bạch Thu Diệp lặng lẽ pha một tô mì ăn liền, mùi nước súp nóng hổi càng khiến Trần Văn Bân trở nên điên loạn. Ông ta rống lên như thú bị nhốt, đập mạnh vào tường, mắt đỏ ngầu, miệng phát ra tiếng gầm gừ như dã thú.
Lúc này, Bạch Thu Diệp mới ung dung lấy ổ bánh mì để trên bàn từ sáng, giơ lên trước mặt ông ta.
“Mỗi câu hỏi, đổi lấy một miếng bánh mì.”