Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 195
Cập nhật lúc: 2025-06-15 15:41:19
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chưa kể, đến đoạn về sau, số lượng người chơi hai phe đỏ – xanh cộng lại có thể lên đến ba chục, khi ấy đúng là địa ngục thật sự.
Lúc này, Tô Vân lên tiếng: “Mọi người có để ý không? Yêu cầu của từng vai diễn là khác nhau.”
“Chắc là độ khó cũng khác nhau.” Hạ Tử Trạc – người có khuôn mặt như búp bê – nói: “Như vai chính của một bộ phim kinh dị, chắc chắn sẽ phải gánh nhiều rủi ro hơn.”
Một người chơi khác dè dặt nói: “Chẳng lẽ vai chính sẽ phải đối mặt với nguy hiểm nhiều hơn sao?”
Câu nói đó vừa dứt, mấy người trước còn háo hức tranh vai chính lập tức đổi thái độ. Nếu vai diễn trong phó bản chia thành ba cấp bậc – chính, phụ, quần chúng – thì độ khó cũng sẽ chia thành ba tầng rõ rệt. Mà nếu độ khó tổng thể là mức trung bình giữa ba loại, thì vai chính chắc chắn sẽ cao hơn mức trung bình đó.
Từ góc nhìn chiến lược, dù rủi ro cao thường đi kèm phần thưởng lớn, nhưng nếu thực lực không đủ, vai phụ mới là lựa chọn an toàn nhất. Trước tiên vẫn là phải sống sót đã, sống thì mới nhận được vé.
“Tôi chọn vai phụ.”
“Tôi cũng vậy.”
“Tôi cũng thế luôn.”
“Khoan đã!” – Tô Vân giơ tay, động tác y như một nhạc trưởng đang điều phối dàn nhạc. “Mọi người có vẻ đã hiểu sai rồi. Ai bảo vai chính chắc chắn sẽ khó hơn?”
Tằng Nhàn Tình nghiêng đầu nhìn anh ta: “Ý cậu là sao?”
“Các người có để ý phần thông báo không?” – Tô Vân nhướng mày – “Vai quần chúng chỉ có vài cảnh ngắn, quay xong là xong. Vậy không có nghĩa là vai đó càng nguy hiểm sao?”
“Ý cậu là, vai chính nhận thưởng cao nhưng ít nguy hiểm nhất?” – Hạ Tử Trạc cau mày. “Tôi thấy vẫn vô lý.”
Tô Vân lắc đầu, vẻ mặt tỏ ra tiếc nuối như thể đang giảng bài cho một lớp toàn học sinh lười tư duy: “Nông cạn quá. Hãy nhìn rộng hơn – công việc đầu tiên của chúng ta là thử vai. Đây là một bài kiểm tra, kiểm tra khả năng diễn xuất của từng người.”
“Vậy nên bài thử vai này là then chốt?” – Hạ Tử Trạc hỏi.
Tô Vân giơ tay chỉ: “Không chỉ thử vai, mà mỗi cảnh quay trong phó bản đều là một bài kiểm tra năng lực. Diễn càng tốt thì vai càng được giữ, thậm chí có thể thăng cấp. Diễn dở thì tụt vai, có khi còn bị ‘viết chết’ sớm.”
Bạch Thu Diệp đứng cạnh nghe Tô Vân phân tích, thầm nghĩ: Đúng là anh ta có chút đầu óc. Nhân phẩm thì chẳng ra gì, nhưng năng lực sinh tồn thì miễn bàn.
Không khó hiểu khi Tô Vân sống sót được từ những ngày đầu tiên APP xuất hiện, thậm chí còn kéo theo cả Tạ Lĩnh Nguyệt đi cùng.
Tạ Lĩnh Nguyệt nhìn sang Bạch Thu Diệp, hỏi thẳng:
“Cậu chọn xong chưa?”
Bạch Thu Diệp cúi đầu nhìn lại kịch bản trong tay.
Một vai nam chính, một vai nữ chính, ba vai phụ và ba vai quần chúng — tổng cộng tám vai diễn.
Theo như phần gợi ý, các vai chính có vẻ an toàn hơn những vai còn lại, nhưng cái khó lại nằm ở phần thử vai và khả năng diễn xuất.
Cô lướt mắt qua nội dung phân vai.
Kịch bản của mỗi vai đã được phát cho họ từ trước.
Chỉ đọc sơ qua, Bạch Thu Diệp đã nhận ra vai chính có lượng lời thoại và tình tiết nhiều hơn hẳn. Vai quần chúng chỉ vài dòng ngắn ngủi, vai phụ cũng chỉ chiếm tầm một trang, còn vai chính thì dài tới hai, ba trang.
Nữ chính là một tiểu thư nhà giàu bỏ nhà ra đi.
Nữ phụ là giáo viên từ vùng quê lên thành phố.
Nam chính là một kẻ lừa đảo, giả mạo thân phận du học sinh mới về nước.
Ba vai này đều có mặt trong cảnh thử vai, trong đó nữ chính có số lần xuất hiện nhiều nhất, kế đến là nam chính, ít nhất là nữ phụ.
Ngoài ra còn có ba vai phụ khác: chủ nhà trọ, một người điên sống trên gác mái và vợ của chủ nhà trọ.
Hai vai quần chúng là một thanh niên lên thành phố kiếm việc và một tay giang hồ đến tìm kẻ lừa đảo.
Bạch Thu Diệp nhìn chằm chằm vào danh sách vai, trong lòng do dự.
Thử vai cho ba vai chính xem chừng khá rủi ro.
Ngược lại, mấy vai phụ có vẻ an toàn hơn và ít bị để ý.
Nếu buộc phải chọn một trong ba vai chính, thì nữ phụ có vẻ là lựa chọn ít nguy hiểm nhất.
Vì thế, mấy suy đoán trước đó của cô và Tô Vân bỗng chốc trở nên không chắc chắn nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/195.html.]
Tạ Lĩnh Nguyệt lại hỏi:
“Cậu quyết định chưa?”
Bạch Thu Diệp do dự một lát rồi nói:
“Có lẽ là nữ phụ.”
Tạ Lĩnh Nguyệt lập tức kêu lên:
“Tôi cũng muốn chọn nữ phụ!”
Tằng Nhàn Tình hơi ngại ngùng nói:
“Tôi cũng vậy...”
Ngay cả Hạ Tử Trạc cũng rụt rè giơ tay:
“Tôi cũng chọn nữ phụ... tôi có thể diễn vai nữ...”
Nhìn Hạ Tử Trạc "thản nhiên bay cao" như vậy, những người còn lại cũng không giấu diếm ý định nữa.
Tổng cộng tám người, vậy mà có tới sáu người nhắm vào vai nữ phụ — trong đó bao gồm cả Hạ Tử Trạc và một nam người chơi khác.
Tô Vân vẫn chưa quyết. Anh ta cứ liếc sang nhóm chọn nữ phụ, như đang suy nghĩ xem có nên nhường không.
Lúc này, đạo diễn Vương bất ngờ xuất hiện từ phía sau màn hình giám sát, cầm loa lên thông báo:
“Nhóm đầu tiên bắt đầu thử vai.”
Tằng Nhàn Tình kinh ngạc:
“Chưa đến mười lăm phút mà, sao đã bắt đầu rồi?”
Bà định bước lên thì Bạch Thu Diệp kéo lại, nói nhỏ:
“Nhìn đi, ông ta đâu có gọi chúng ta lên thử vai.”
Quả thật, chỉ thấy mấy NPC đi cùng họ lúc nãy lần lượt bước lên đưa kịch bản đã chọn cho đạo diễn Vương.
Hạ Tử Trạc cau mày:
“NPC cũng thử vai chung với mình à?”
Mộng Vân Thường
Tô Vân đáp:
“Cứ xem sao đã. Có khi họ đang diễn mẫu cho mình xem trước.”
Đạo diễn Vương chỉ vào một NPC:
“Cậu, diễn trước.”
NPC kia hít một hơi, chỉnh lại giọng như chuẩn bị bắt đầu diễn không đạo cụ. Nhưng đạo diễn Vương phất tay, ngắt lời:
“Không diễn ở đây.”
Ông ta chỉ vào một cánh cửa màu đen bên cạnh:
“Vào căn phòng đó.”
NPC kia chần chừ vài giây, rồi cũng bước vào.
Cánh cửa lập tức khép lại, cắt đứt tầm nhìn của mọi người.
Tạ Lĩnh Nguyệt cau mày, hạ giọng:
“Vào phòng? Không phải đạo diễn muốn xem diễn sao? Sao lại bắt vào một mình?”
Bạch Thu Diệp nhìn cánh cửa kia, đáp chậm rãi:
“Vì có thể bên trong... không chỉ có diễn viên.”
“Cậu đừng làm người khác lo lắng.” Tạ Lĩnh Nguyệt nói.