Đó là một cô gái mặc áo khoác xanh đậm, đầu hiện rõ biểu tượng cấp 26 — tuy không nổi bật lắm nhưng đủ để nhận ra.
Cát Tử Hiên sững người.
Là người chơi cùng phó bản với mình!
Mộng Vân Thường
Nhưng… khoan đã.
Cô ấy đang đuổi theo con quỷ!?
Trong đầu Cát Tử Hiên lập tức trống rỗng, ý định bỏ chạy cũng tạm thời bị hoãn lại vì sốc.
Chênh lệch giữa họ chỉ có hai cấp thôi mà… Sao lại có chuyện một người cấp 26 có thể đuổi cho một con quỷ không đầu chạy thục mạng như thế?
Hay là… cậu nhìn nhầm?
Nhưng khi nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, cậu càng khẳng định thêm — con quỷ không đầu thực sự đang chạy trốn. Và kẻ khiến nó phải chạy, chính là Bạch Thu Diệp.
Đồng thời, trong phòng livestream của Cát Tử Hiên, đám khán giả cũng đang sục sôi vì cảnh tượng trước mắt:
[Ủa??? Là người đang đuổi theo quỷ đó hả!?]
[Chắc chắn là cấp 26? Không phải cấp 66 à?]
[Phó bản này không phải giới hạn cấp dưới 20 sao?]
[Không đúng! Tôi xem cả bên Chung Huyễn rồi, anh ta còn phải chạy, chắc chắn không phải phó bản cấp thấp!]
[Khoan! Cô gái kia không bật camera cá nhân à? Tôi chưa từng thấy mặt cô ấy!]
[Hồi nãy tôi chỉ chăm chăm xem mấy người cấp cao, ai ngờ cô này mới là trùm thật...]
[Cát Tử Hiên! Làm camera hành trình đi! Đừng có sững ra đó!]
[Mau đuổi theo!!!]
Bỏ ngoài tai cơn náo loạn trong chat, Bạch Thu Diệp cuối cùng cũng đuổi kịp con quỷ không đầu.
Nó đã chạy vòng khắp tầng ba, và giờ đây — đúng là oan gia ngõ hẹp — nó lại bị ép quay trở về phòng điện.
Trong lúc hoảng loạn, nó vấp phải một sợi dây điện dưới sàn, trượt chân ngã ngồi. Hai tay chống xuống, run rẩy lùi về sau theo bản năng.
Ánh sáng xanh từ tấm chắn nhựa ngoài công trình hắt qua cửa sổ, chiếu lên gương mặt Bạch Thu Diệp — mặt nạ giả đã được trang điểm tỉ mỉ, không biểu cảm, khiến cả người cô trông lạnh lẽo đến đáng sợ.
Cô từng bước tiến lại gần.
Bóng của cô phủ trùm lên toàn thân con quỷ.
Con quỷ không đầu run rẩy bật khóc: “Hu hu…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/82.html.]
Bạch Thu Diệp liếc nhanh đồng hồ — chỉ còn mười giây nữa là trạng thái bất bại của cô sẽ kết thúc.
Không do dự, cô dồn hết sức đ.â.m một nhát chí mạng vào vị trí trái tim của con quỷ không đầu.
Nó gục xuống, như thể cả cơ thể bị xé làm đôi. Trong khoảnh khắc cuối cùng, đầu ngón tay nó kịp chạm vào một thứ lạnh toát bên cạnh.
Là nữ quỷ trong bể nước.
Giờ đây, con quỷ kia đang bị ép co rút lại như một quả cầu, n.g.ự.c lõm sâu vào bên trong, một lỗ thủng rõ to hiện ngay giữa lồng ngực. Đôi mắt vô hồn của nó lặng lẽ nhìn quỷ không đầu, như thể hai kẻ thất bại vừa gặp nhau trong tuyệt vọng.
Ý thức của nó tan rã rất nhanh, sự kiểm soát với cơ thể cũng theo đó mà biến mất.
Cùng lúc ấy, trong phòng 303, cái đầu vốn đang ngoạm chặt t.h.i t.h.ể của một người đàn ông tóc vàng bỗng khựng lại. Nó cảm nhận được cơ thể mình đang chịu tổn hại nghiêm trọng, dù chẳng thể hiểu chính xác chuyện gì đã xảy ra.
Hàm răng buông khỏi xác chết, cái đầu rơi xuống sàn như một món đồ chơi bị dùng quá mức, mất sạch sức bật.
“Thịch.”
Nó nhảy một cái, lăn về phía trước.
“Thịch, thịch, thịch.”
Tiếng động vang vọng trong hành lang tối om.
Cát Tử Hiên đang nấp dưới hộp cứu hỏa, hai tay bịt chặt mũi và miệng, cố không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Sau khi con quỷ không đầu rời đi, cậu đã gom hết dũng khí, chạy đi báo tin khẩn cho những căn hộ thuộc phạm vi phụ trách của mình. Nhưng khắp tầng ba lại im lìm đến kỳ lạ — không ai mở cửa. Không một ai.
Cậu không rõ là do tầng này có vấn đề, hay vì sự xuất hiện của con quỷ không đầu đã khiến cả khu vực bị ảnh hưởng.
Tiếng bước chân nặng nề trong hành lang ban nãy giờ cũng ngừng hẳn. Xa xa chỉ còn những tiếng rên rỉ mơ hồ, như thể ai đó đang thoi thóp. Nghĩ đến khả năng Bạch Thu Diệp gặp chuyện, cậu cảm thấy bất an tột độ.
Nỗi sợ len lỏi trong từng mạch máu. Cậu quyết định từ bỏ nhiệm vụ, phải rời tầng này bằng mọi giá, tìm các đồng đội khác.
Nhưng đúng lúc định rời đi, Cát Tử Hiên nghe thấy một âm thanh kỳ dị, lặp đi lặp lại, đang tiến lại gần. Một loại tiếng động không giống người — tuyệt đối không thể là bước chân người bình thường.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, cậu đành co người, chui vào hốc cứu hỏa nhỏ hẹp, tay run rẩy cầm chặt một cuốn kinh Phật cũ kỹ.
Nửa năm sống sót trong những phó bản kinh hoàng đã dạy cậu một điều: có thể trốn thì nhất định phải trốn, đừng bao giờ manh động.
Cho dù đối đầu với quỷ vật cấp thấp hơn, con người vẫn luôn là kẻ yếu thế. Quỷ có lợi thế sân nhà, quy tắc kỳ dị riêng, và gần như miễn nhiễm với các đòn tấn công thông thường. Còn người chơi như cậu, chỉ có thể dựa vào vài vật phẩm đặc biệt thu thập được trong những lần trước.
Nhưng mấy thứ đó lại hiếm, cực kỳ khó sử dụng, và gần như không thể tái tạo.
Vì vậy, chiến lược tốt nhất chính là: sống sót bằng cách không bị phát hiện.
Cát Tử Hiên thầm cầu nguyện, hy vọng quỷ vật sẽ không để ý đến mình. Nếu thực sự bị phát hiện, cậu sẽ buộc phải hy sinh một lá bùa cứu mạng cuối cùng — một mảnh rời rạc của Kim Cương Kinh.
【Bản sao chép rời rạc của "Kim Cương Kinh": “Mọi hiện tượng hữu vi, như mộng, huyễn, bọt nước; như sương, như chớp — nên nhìn nhận chúng như vậy.” Phiên bản cổ nhất được cho là do một nhân vật thần bí tạo ra. Người sở hữu sẽ được miễn nhiễm mọi sát thương trong vòng một phút. Sau khi sử dụng, vật phẩm lập tức hư hỏng, không thể tái chế.】
Chỉ nghĩ đến việc phải dùng đến nó, lòng cậu đã đau như d.a.o cứa. Cậu nín thở, cầu trời khấn Phật cho con quỷ lướt qua mà không để ý đến chỗ mình nấp.