Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 84
Cập nhật lúc: 2025-06-08 13:52:01
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hắc Xuân Hoa hỏi tiếp:
“Công việc của cô đã xong chưa?”
Bạch Thu Diệp nghe vậy mới giật mình, nhìn về phía bộ đàm:
“Chưa!”
Bây giờ là 22 giờ 5 phút, tức là còn gần 55 phút nữa trước hạn chót 23 giờ. Tầng ba vẫn còn bảy căn hộ chưa được thông báo. Nếu mọi việc suôn sẻ, có lẽ vẫn kịp hoàn thành.
Lúc này, tâm trạng Cát Tử Hiên cũng đã ổn định lại sau pha hú vía lúc nãy. Cậu ta cũng chưa làm xong phần việc của mình, cả tầng ba vẫn chưa gửi được một thông báo nào cho ai.
Khi ở tầng dưới, có nhiều căn hộ khóa kín đến mức chẳng luồn nổi mảnh giấy, khiến cậu ta lãng phí cả đống thời gian.
Hắc Xuân Hoa bình thản nói:
“Lo làm nhiệm vụ trước đã.”
Bạch Thu Diệp gật đầu, liếc nhìn hai cái xác dưới sàn:
“Còn mấy cái xác này thì sao?”
Cô định kiểm tra kỹ, biết đâu có thể tìm được chút manh mối có ích cho nhiệm vụ kế tiếp.
“Tôi sẽ lo.” – Hắc Xuân Hoa đáp gọn.
Nghe thế, Bạch Thu Diệp không hỏi thêm gì nữa, quay lưng rảo bước về phía các căn hộ chưa gửi thông báo.
Thấy cô rời đi, Cát Tử Hiên liền lon ton chạy theo:
“Này người đẹp, nhiệm vụ của tôi cũng chưa xong, hay là chúng ta đi cùng nhau cho vui nhỉ?” – cậu ta còn không quên tự giới thiệu: “Tôi là Cát Tử Hiên. Còn cô tên gì?”
“Diệp Diệp.” – Bạch Thu Diệp đáp ngắn gọn.
“Diệp Diệp à... Tên nghe hay ghê.” – Cát Tử Hiên cười cười, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy có gì đó không ổn lắm.
Bạch Thu Diệp liếc cậu ta:
“Cậu đi theo tôi làm gì, nhiệm vụ đâu có cùng khu.”
“Ấy, cô nói vậy không đúng rồi. Người ta có câu ‘một cộng một lớn hơn hai’ mà. Hợp tác thì mới hiệu quả được chứ.” – Cát Tử Hiên bắt đầu lôi lý lẽ ra biện hộ.
Thực ra, cậu ta đã nhận ra một điều: Hắc Xuân Hoa chắc chắn sẽ không giúp ai mà không có điều kiện. Nhưng Hắc Xuân Hoa và Bạch Thu Diệp là cùng nhóm. Mà nhiệm vụ tính theo nhóm, nên Hắc Xuân Hoa sẽ không để Diệp Diệp thất bại.
Vậy nên, chỉ cần bám theo Bạch Thu Diệp, cậu ta có thể tranh thủ nhờ vả. Đầu tiên là để cô giúp làm nhiệm vụ của mình, đến lúc gần hết giờ, nếu còn thiếu, Hắc Xuân Hoa cũng sẽ phải ra mặt giúp nốt.
“Tóm lại là, cô giúp tôi chút nhé?” – Cát Tử Hiên cười cười.
“Tôi đâu có rảnh thế.” – Bạch Thu Diệp lạnh lùng nói – “Tôi không cần cậu giúp đâu.”
“Ơ kìa, chỉ có mình cô giúp tôi thì không công bằng lắm ha.”
“Ai bảo là giúp miễn phí?” – Bạch Thu Diệp đưa tay ra, năm ngón tay xòe rộng – “Thu phí.”
Cát Tử Hiên nhìn khuôn mặt trắng bệch, bóng nhẫy trông như búp bê nhựa của cô, suýt nghẹn họng:
“Cô với anh Hắc học chung trường đào tạo ‘cướp bóc’ à? Cách nói chuyện y chang nhau luôn ấy!”
“?”
“Thôi bỏ đi, tôi tự làm cho rồi. Nhiệm vụ này chỉ thưởng có 10 vé sinh tồn, đưa cô 5 vé là tôi lỗ nặng.”
“5 vé?” – Bạch Thu Diệp nhướng mày – “Tôi nói 5 vé lúc nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/84.html.]
Cát Tử Hiên chớp mắt, có tia hy vọng:
“Ý cô là... ít hơn à?”
“50 vé.”
“...”
Ok cậu sai rồi.
So với Bạch Thu Diệp thì độ chặt c.h.é.m của Hắc Xuân Hoa nhân từ hơn nhiều.
Bạch Thu Diệp khẽ bật cười, nụ cười vẫn nhẹ nhàng, thái độ vẫn điềm tĩnh: “Không muốn thì thôi vậy.”
Cô quay người, bước thẳng về phía cửa căn hộ số 304.
Không rõ có phải do hai con quỷ đã bị giải quyết hay không, nhưng bầu không khí trong hành lang lúc này đột nhiên trở nên dễ thở hơn rất nhiều. Gió nhẹ thoảng qua, như thể vừa có thứ gì đó bị dọn sạch.
Cô gõ cửa. Chỉ mấy giây sau, một bà lão tóc bạc bước ra, khuôn mặt nhăn nheo phía sau cặp kính lão.
“Có chuyện gì đấy cháu?” – giọng bà khàn đặc vì tuổi tác.
Bạch Thu Diệp đưa tờ giấy thông báo, lặp lại nội dung như những căn hộ trước đó.
Bà lão liếc nhìn qua tờ giấy, rồi gật đầu: “Ừ, ta biết rồi.”
Cô định quay đi thì bà bỗng gọi giật lại: “Cô gái, trên lưng cô có một ký hiệu.”
Bạch Thu Diệp hơi khựng lại: “Ký hiệu? Bà thấy rõ không? Nó trông thế nào ạ?”
“Già rồi, mắt ta chẳng còn tinh nữa.” Bà lão nheo mắt, giọng trầm hẳn xuống. “Nhưng thứ đó… tuyệt đối không phải điều gì tốt lành.”
Một hình ảnh thoáng hiện trong đầu Bạch Thu Diệp—khoảnh khắc khi cô vừa đặt chân vào phó bản, có ai đó đã đập mạnh lên lưng cô từ phía sau.
Bà lão lại kể tiếp, ánh mắt trở nên xa xăm: “Khi còn trẻ, quê ta có một cô gái, một hôm tự nhiên trên người xuất hiện vết xám mờ. Ta từng cố phủi giúp cô ấy nhưng chẳng sạch được.”
Bạch Thu Diệp hơi nghiêng đầu: “Rồi sao ạ?”
“Cô ấy c.h.ế.t ngay trong đêm đó.” Bà thở dài, mắt ánh lên vẻ tiếc nuối. “Ta đến dự tang lễ, tiện thể kể lại chuyện đó cho người nhà cô ấy nghe. Ai ngờ họ bảo không thấy gì cả, còn nói ta nguyền rủa con gái họ, mang điềm xui đến.”
Nói đến đây, bà khẽ nhếch môi cười buồn: “Sau đó ta rời quê, đến nơi này sống.”
Bà nhìn cô, ánh mắt nghiêm nghị: “Cô gái trẻ, cẩn thận đấy.”
Bạch Thu Diệp nhẹ gật đầu, đáy mắt hiện lên vẻ trầm ngâm: “Cháu hiểu rồi. Cảm ơn bà.”
Mộng Vân Thường
Bà lão mỉm cười, cầm lấy tờ thông báo rồi từ từ quay vào nhà, cánh cửa khép lại một cách bình thản.
Còn Bạch Thu Diệp, sau đó nhanh chóng hoàn thành việc thông báo ở các căn còn lại trên tầng ba. Khu vực cô phụ trách chỉ còn hai hộ không có người ở.
Cô liếc nhìn bộ đàm trên tay. Đồng hồ chỉ đúng 22 giờ 15 phút.
Cô bấm nút, lên tiếng: “Tôi làm xong rồi, còn hai người thì sao?”
Giọng Lý Cô Thú vang lên: “Mọi người tập hợp ở tầng một trước, tôi tới liền.”
Hắc Xuân Hoa cũng đáp gọn: “Tôi đang ở dưới.”
Bạch Thu Diệp lập tức rời tầng ba, trở lại căn phòng dưới tầng một, nơi họ từng tụ họp ban đầu.
Ngoài Hắc Xuân Hoa, đội của Chung Huyễn cũng đã có mặt đầy đủ.
Khi cô vừa bước vào, ánh mắt Chung Huyễn đã lập tức nhìn tới. Anh ta nhướng mày hỏi: “Hai xác nữ ở tầng ba là do cô phát hiện ra?”