Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 88

Cập nhật lúc: 2025-06-08 16:32:47
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chung Huyễn lạnh lùng ngắt lời: “Đây không phải tượng thần. Là tượng quỷ. Có người đang thờ quỷ ở nơi này. Và giờ, cậu đã bị nó bám theo rồi.”

Anh ta nói dứt câu, rồi bổ sung bằng một giọng đầy cảnh báo: “Và tôi nghi ngờ, thứ này không chỉ nhằm vào mỗi cậu.”

Lời nói khiến người kia suýt ngã khuỵu. Bàn tay cầm bức tượng run bần bật, và rồi—bụp!—anh ta lỡ tay đánh rơi.

Hắc Xuân Hoa, Chung Huyễn và Lý Cô Thú đồng loạt nhào tới định chụp lấy, nhưng vì cả ba cùng ra tay, bức tượng bị hất văng ra xa và vỡ tan thành nhiều mảnh.

“Rắc!”

Tượng nứt toác. Bên trong lộ ra một khối đen như than đá. Một mùi hương lạ lùng, ngọt ngấy nhưng cũng tanh tưởi như mùi xác chết, nhanh chóng lan khắp không gian.

Một loạt chữ đỏ như m.á.u hiện lên trước mắt họ:

【Chúc mừng bạn đã kích hoạt lời nguyền oán chú — Tử khí.】

【Cô ta khi còn sống rất thích mùi hương, sau khi c.h.ế.t càng yêu mùi vị hơi thở cuối cùng trước khi lìa đời.】

【Cô ta sẽ luôn theo dõi bạn. Dần dần, cô ta sẽ nhớ lại thứ cô ta từng yêu nhất.】

【Khi cô ta xuất hiện lần thứ tư, bạn sẽ chết.】

Bạch Thu Diệp cau mày, nhận ra bên trong khối đen kia hình như là một nắm tóc dài xoăn, đen nhánh, nhưng có lẫn bùn đất và rễ cây.

Ngay khi dòng thông báo hiện ra, một người trong nhóm đã lập tức nhào tới túm cổ áo kẻ gây họa: “Cao Lãng! Đồ ngu! Cậu kéo cả bọn xuống địa ngục!”

Cao Lãng sợ đến phát khóc: “Tôi… tôi không cố ý…”

Người đồng đội mắt đỏ ngầu gầm lên: “Không cố ý? Cậu biết mình vừa làm gì không? Đồ khốn!”

Một giây sau, người đó bất ngờ bị đẩy ra.

Cao Lãng còn chưa hiểu chuyện gì, quay sang cảm ơn người vừa giúp mình: “Cảm ơn, thật sự cảm ơn! Chúng ta nghĩ cách giải quyết đi—”

Câu nói chưa dứt, nụ cười chưa kịp hiện trên môi, ánh mắt anh ta đã đông cứng.

Người vừa ra tay không ai khác chính là Chung Huyễn.

Chung Huyễn nhìn anh ta chằm chằm, hỏi: “Cậu nghĩ ra cách gì chưa?”

Cao Lãng lắp bắp: “Tôi… tôi định lên tầng bốn hỏi người dân xem bức tượng này có nguồn gốc từ đâu…”

Chung Huyễn gật đầu: “Ừ, ý hay đấy.”

Cao Lãng thở phào, tưởng mình thoát.

Nhưng ngay sau đó—“Bốp!”

Một cú đ.ấ.m bất ngờ giáng thẳng vào mặt anh ta, khiến nửa bên má sưng lên, m.á.u mũi b.ắ.n ra. Cả người Cao Lãng bật ngửa, ngã xuống nền gạch lạnh ngắt, choáng váng không thể đứng dậy.

Chung Huyễn bước lên, xắn tay áo, vẻ mặt lạnh băng: “Nhưng đáng lẽ mọi chuyện đã không phiền phức thế này. Là cậu làm rối tung mọi thứ, cậu hiểu không?”

Cao Lãng run rẩy gật đầu, liên tục xin lỗi: “Tôi biết… tôi sai rồi…”

Chung Huyễn cúi xuống, nắm lấy tóc Cao Lãng kéo anh ta dậy, ép từ tư thế nằm ngửa thành quỳ thẳng trên sàn: “Biết? Nếu cậu thật sự biết, cậu đã không mang thứ quỷ quái đó về.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/88.html.]

Rồi không chút do dự, anh ta ấn mạnh đầu Cao Lãng xuống sàn.

“Cốp!”

Tiếng trán đập vào nền xi măng vang lên rợn người. Máu bắt đầu chảy xuống từ thái dương của Cao Lãng, nhuộm đỏ cả nửa bên mặt.

“Tôi sai rồi… tha cho tôi… tôi có thể lập công chuộc tội mà…” Cao Lãng khóc không ra nước mắt, nửa hàm răng gãy, lời nói đầy m.á.u me và nước bọt.

Chung Huyễn khẽ cười, nhưng ánh mắt thì lạnh như băng: “Cậu? Lập công chuộc tội?”

Rồi một cú đá nặng nề giáng vào bụng Cao Lãng khiến anh ta cong người lại như một con tôm bị luộc chín, quằn quại trong đau đớn.

Tằng Nhàn Tình không chịu nổi, định bước lên can ngăn. Nhưng ngay khi Chung Huyễn quay đầu liếc qua, chồng bà lập tức giữ c.h.ặ.t t.a.y bà lại, lắc đầu không nói gì.

Tằng Nhàn Tình chỉ biết lùi về, cúi đầu nhìn xuống đất, không dám hé môi thêm lời nào.

Dưới ánh đèn nhấp nháy của phòng livestream, khán giả bàn tán không ngừng.

Mộng Vân Thường

[Cuối cùng thì Chung Huyễn cũng ra tay rồi.]

[Tôi còn tưởng anh ta bị tráo người cơ, lạnh lùng đến lạ.]

[Đừng nhắc tới mặt nạ nữa, tôi còn chưa hết cười đây này.]

[Cao Lãng lần này tiêu rồi, Chung Huyễn kiểu người thù không quên, đã nhắm ai thì chắc chắn xử cho đến cùng.]

[Thật ra Cao Lãng cũng tự làm tự chịu, ai đời lại đem thứ đó về chứ? Không c.h.ế.t vì tay người khác cũng sẽ bị chính món đồ đó hại c.h.ế.t thôi.]

[Lần trước trong một phó bản tôi xem, có người tham quá, nhặt tượng Phật tưởng là đạo cụ phòng thủ, cuối cùng kéo cả đội xuống mồ.]

Bạch Thu Diệp đứng ngoài quan sát, không định can dự vào vụ ẩu đả kia.

Một là, chuyện của Cao Lãng chẳng liên quan gì đến cô.

Hai là, anh ta quả thực đã gây họa. Với cái kiểu hành động thiếu suy nghĩ như vậy, suýt chút nữa đã kéo cả nhóm c.h.ế.t chùm.

Ba là, cô còn nhớ mảnh giấy Trần Thần đưa trong phó bản đầu tiên, với dòng chữ ngắn gọn: “Cẩn thận Chung Huyễn.”

Lúc ấy cô chưa biết người đó là ai, chỉ lờ mờ nghe thấy Lý Cô Thú gọi tên “Chung Huyễn” một lần. Giờ chứng kiến người đàn ông này ra tay không hề do dự, đánh đến khi đối phương gần như không còn hình người, cô lập tức nhớ lại cảnh báo của Trần Thần.

Người này đích thực là Chung Huyễn – và rõ ràng không phải dạng dễ đối phó.

Vậy nên cô không ngốc mà đứng ra nói đỡ cho Cao Lãng. Lúc này mà dây vào Chung Huyễn, e rằng chưa đợi tới nhiệm vụ sau, cô đã bị xử lý tại chỗ.

Mục tiêu của cô rất đơn giản – sống sót qua phó bản này.

Chờ đến khi Cao Lãng bị đánh tới mức chỉ còn nằm thở dốc dưới sàn, Chung Huyễn mới chịu dừng lại. Anh ta cúi xuống, thản nhiên lấy áo của Cao Lãng lau sạch m.á.u trên tay, miệng còn nói như không có chuyện gì xảy ra:

“Được rồi, cậu cũng biết lỗi rồi. Đánh nữa thì chẳng khác gì bắt nạt người yếu, không hay ho gì.”

Hai người cùng nhóm với Cao Lãng sợ tới mức im bặt, chỉ biết lặng lẽ dạt sang hai bên nhường đường cho Chung Huyễn.

Chung Huyễn nhìn đồng hồ rồi cất giọng lạnh tanh:

“Đã 11 giờ 20 rồi. Mấy người còn tính co đầu rút cổ trong phòng này, không định làm nhiệm vụ nữa hả?”

Loading...