Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 93

Cập nhật lúc: 2025-06-08 17:18:03
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thấy bác cứng đầu, Lý Cô Thú im lặng vài giây, ánh mắt hiện lên vẻ cân nhắc, dường như đang tính tới chuyện cướp đồ.

Nhưng đúng lúc ấy, Bạch Thu Diệp nhẹ nhàng cất tiếng: "Bác chắc thân với Lưu Tương Toàn lắm nhỉ?"

Nghe vậy, bác bảo vệ khựng lại: "Sao tự dưng nhắc tới cậu ta? Liên quan gì?"

Bạch Thu Diệp điềm tĩnh nói: "Chỉ là thấy lạ thôi. Lưu Tương Toàn c.h.ế.t rồi mà còn quay lại tìm bác, chắc lúc sống bác giúp anh ta nhiều lắm nhỉ?"

Toàn thân bác bảo vệ run lên. "Cô... cô nói cái gì? Ai bảo cậu ta quay lại?"

Bạch Thu Diệp chỉ vào chiếc ghế sau lưng ông ta, chậm rãi nói: "Không thấy à? Anh ta vẫn đang ngồi đó, xem tivi với bác đấy."

Sắc mặt bác lập tức tái mét, ông hoảng hốt lao ra khỏi phòng: "Đừng nói nữa! Đừng có dựng chuyện!"

"Không phải dựng chuyện, tôi chỉ nói sự thật thôi." Bạch Thu Diệp vẫn giữ giọng bình thản, mắt quan sát kỹ bộ đồ trên người bác: "Hôm đó, lúc anh ta chết, có phải đang mặc đồng phục ca trực đêm, đội mũ, và trước khi đi tuần còn ngồi đúng cái ghế bác vừa ngồi để xem tivi?"

"Đúng rồi… đúng rồi!" Bác bảo vệ như sụp đổ, nước mắt lăn dài trên gò má. Ông ôm đầu, giọng run rẩy: "Nhưng cậu ta c.h.ế.t không phải do tôi! Tôi chỉ khuyên cậu ta uống thêm chút rượu thôi!"

Lý Cô Thú nghe đến đây thì ngẩn người. Đột nhiên cô ta bắt gặp ánh mắt của Bạch Thu Diệp đang ra hiệu. Hiểu ý ngay, cô ta lập tức nhảy ba bước vào phòng, nhanh chóng cầm ấm nước của bác bảo vệ đem đi nấu cháo gạo nếp.

Ở bên ngoài, Bạch Thu Diệp vẫn tiếp tục truy hỏi, giọng không mảy may d.a.o động: "Hôm đó rốt cuộc anh ta rơi xuống nước thế nào? Bác kể rõ cho tôi nghe."

Bác bảo vệ lắp bắp: "Là A Long… chính A Long bảo tôi khuyên cậu ta uống thêm… tôi… tôi không cố ý hại người…"

"Vậy A Long đã làm gì?" Bạch Thu Diệp nhíu mày hỏi tiếp.

"Tôi không biết!" Bác bảo vệ lắc đầu liên tục. "Tất cả là do A Long làm, tôi chỉ nghe lời thôi… tôi không biết gì cả!"

Mộng Vân Thường

"Nếu thật sự không biết thì bác sợ gì?" Bạch Thu Diệp lạnh giọng. "Ban ngày không làm điều xấu thì đêm đến chẳng sợ quỷ gọi tên. Bác rõ ràng biết anh ta uống rượu có thể gặp chuyện nhưng vẫn tiếp tay. Vậy nên giờ bác mới hoảng loạn như thế, đúng không?"

"Chuyện này…"

"Có khi Lưu Tương Toàn tưởng bác là người hại c.h.ế.t mình nên mới cứ ám lấy bác đấy." Bạch Thu Diệp mỉm cười lạnh lùng. "Hay là bác định thay A Long nhận hết hậu quả?"

Gương mặt bác bảo vệ méo mó trong đau khổ. Cuối cùng ông buông xuôi: "Tôi nói… tôi nói… Thật ra A Long quen một thầy pháp bên ngoài, người đó bảo có cách giúp anh ta chiêu tài."

Nhưng rồi bác bảo vệ cúi đầu, giọng thấp hơn: "Thầy pháp đó nói mệnh A Long xấu quá, thuật Ngũ Quỷ Vận Tài bình thường không thể dùng được, phải có thêm quỷ vật c.h.ế.t oan, hoặc có mệnh âm cực nặng thì mới phát huy hiệu quả."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/93.html.]

"Cho nên, A Long đã lợi dụng chức vụ của mình để biến chung cư Mỹ Lệ thành một tế đàn." Bác bảo vệ vừa nói, vừa ngước nhìn lên khoảng không như đang giải thích với linh hồn của Lưu Tương Toàn.

Hắc Xuân Hoa cau mày hỏi: "Vậy mấy người trong chung cư này đều do A Long g.i.ế.c à?"

"Không thể nào!" Bác bảo vệ lắc đầu, giọng chắc nịch: "Cái thằng đó yếu như cọng bún thiu, làm sao g.i.ế.c nổi nhiều người như vậy? Hơn nữa, nó sợ c.h.ế.t lắm, gan thỏ, có cho vàng cũng không dám ra tay g.i.ế.c người đâu."

"Thế còn hơn hai mươi hồn ma đang bị nhốt trong sân giếng trời là ở đâu ra?"

Bác bảo vệ liếc mắt nhìn hai người, thở dài một tiếng: "Mấy người tưởng trong cái chung cư này chỉ có A Long là có vấn đề thôi à? Thằng đó chọn nơi này chẳng qua vì nơi này vốn đã đầy âm khí, oán khí chất ngất từ lâu rồi. Nó chỉ lợi dụng sẵn mà thôi."

Nói rồi, ông ta chắp tay vái bốn phương tám hướng, giọng khẩn thiết: "Lưu Tương Toàn, tôi không g.i.ế.c cậu, thật đấy. Cậu đừng oán tôi..."

Dứt lời, ông quay người vào phòng trực ban, lôi ra ba cây nhang, đốt lên và khấn vái trong khoảng không vô hình: "Tôi xin cậu, đừng g.i.ế.c tôi. Tôi hứa mỗi năm sẽ thắp nhang cúng cậu đầy đủ, lễ Tết không thiếu."

Thấy ông ta sắp khóc đến nơi, Bạch Thu Diệp cũng hiểu rõ toàn bộ câu chuyện. Cô không hỏi thêm nữa.

Những trải nghiệm từ phó bản dành cho người mới đã giúp cô rút ra không ít bài học, đặc biệt là cách nhận diện giới hạn của NPC — những điều mà họ không thể hoặc không dám vượt qua, dù biết cũng không dám nói rõ. Dần dần, những điều này tạo thành một dạng phản xạ, một quy luật bất thành văn trong trò chơi.

Hắc Xuân Hoa lạnh lùng liếc bác bảo vệ, mỉa mai: "Tôi nghe cô hỏi mà cứ như cô tận mắt chứng kiến hết mọi chuyện không bằng."

"Chỉ là đánh đòn tâm lý thôi," Bạch Thu Diệp đáp, "phải khiến ông ta tự nói ra thì mới chắc ăn."

"Xem ra mấy hồn ma bị nhốt trong bát quái trận ở sân giếng trời chỉ chừng đó." Hắc Xuân Hoa nói tiếp.

Bạch Thu Diệp gật đầu: "Dựa vào lời Lý Cô Thú thì hồn và phách là hai phần tách biệt. Sau này chắc chúng ta chỉ còn gặp những cái xác vẫn còn sót lại phách, nhưng không còn hồn nữa."

Cô dừng lại một chút, nét mặt nghiêm túc hơn: "Nhưng tôi đang lo một chuyện... thầy pháp kia, liệu có gắng nổi không?"

Hắc Xuân Hoa trả lời không do dự: "Không cần lo."

Nghe vậy, Bạch Thu Diệp khẽ quay sang nhìn góc nghiêng của anh ta. Mặc dù gương mặt Hắc Xuân Hoa chẳng có chút cảm xúc, sống mũi như bị bóp dẹp, nhưng câu trả lời dứt khoát ấy khiến cô cảm thấy... thôi thì tạm chấp nhận được.

Ít ra, anh ta rất đáng tin cậy.

Nhưng rồi Hắc Xuân Hoa bồi thêm một câu tỉnh rụi: "Chắc chắn là không gắng nổi."

"...Anh có thể đừng nói kiểu làm người ta tụt cảm xúc vậy không?" Bạch Thu Diệp nghiến răng.

Đúng lúc đó, Lý Cô Thú từ phòng bảo vệ đi ra, miệng vẫn còn dính một hạt gạo nếp chưa chín.

Loading...