Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 95
Cập nhật lúc: 2025-06-09 05:16:00
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cả ba leo lên cầu thang tầng ba. Quả nhiên, chưa đi được mấy bước đã nghe thấy tiếng động vang ra từ căn hộ số 301.
Cánh cửa phòng này đang mở hé, m.á.u heo loang lổ khắp cánh cửa, vệt đỏ sẫm tạo thành những mảng ẩm ướt khó chịu.
Đống rác đặt trước cửa bị giẫm nát, mùi tanh tưởi bốc lên ngột ngạt. Tấm biên lai kẹp trên cửa cũng bị vứt tung tóe.
Trong phòng khách đối diện lối vào, một người đang đứng trên chiếc ghế gỗ chao đảo, đang buộc dây thừng vòng quanh cổ mình.
Ngay lúc đó, hệ thống 09 vang lên trong đầu Bạch Thu Diệp:
【Là nhân viên trực đêm có trách nhiệm, bạn phải đặt sự an toàn của cư dân lên hàng đầu. Nếu để cư dân c.h.ế.t trước mặt bạn, bạn sẽ bị trừ 50 vé sinh tồn.】
Bạch Thu Diệp trợn mắt, nghiến răng mắng:
"Khốn nạn thật!"
Cô chạy tới trước cửa, sốt ruột kêu lớn: “Anh đừng làm chuyện dại dột! Có chuyện gì cứ nói ra, cần gì bọn tôi sẽ giúp!”
Người đàn ông đang ngồi trên ghế khựng lại một chút, rồi nói gọn lỏn: “Tôi chỉ muốn chết.” Dứt lời, anh ta lại tiếp tục buộc dây thừng.
Bạch Thu Diệp kiên trì khuyên nhủ: “Chẳng phải chỉ là nợ nần thôi sao? Tiền thì từ từ kiếm lại được, có gì mà phải đánh đổi cả mạng sống?”
Người kia im lặng mấy giây, sau đó cất giọng trầm đều: “Ai nói tôi nợ tiền?”
Bạch Thu Diệp hơi khựng lại, nhất thời không biết đáp sao: “Là người đàn ông ở phòng 302. Cái gã đeo kính gọng vàng ấy.”
Anh ta nhíu mày: “Kính gọng vàng? Phòng 302 làm gì có ai, chỗ đó bỏ trống cả nửa năm nay rồi.”
Lời vừa dứt, cả người Bạch Thu Diệp lạnh toát. Nếu anh ta nói thật, thì kẻ cô gặp ban nãy là ai? Là người, hay là... thứ gì khác?
Người đàn ông vẫn không tin, bực dọc nói: “Cô đừng bịa ra mấy chuyện đó để thuyết phục tôi, tôi nhất định phải chết!”
Vé sinh tồn còn lại chỉ có 50, Bạch Thu Diệp chẳng còn dư thời gian để nghĩ sâu xa chuyện căn phòng kia. Cô lập tức nói: “Anh tưởng c.h.ế.t là hết à? Chết rồi, anh còn phải xuống tầng dưới mà đẩy cối xay đấy!”
Người đàn ông sững lại: “Đẩy... cối xay?”
Bạch Thu Diệp nhìn anh ta, giọng nghẹn lại vì giận: “Đúng vậy. Chết rồi cũng chẳng được yên. Anh sẽ bị tên thầy pháp kia biến thành công cụ kiếm tiền, thành một cái xác biết đi, không thể siêu thoát.”
Người đàn ông thẫn thờ: “Tôi như thế này rồi, nếu c.h.ế.t mà còn phải đẩy cối xay, thì cũng được thôi.”
Nói xong, anh ta dứt khoát tròng sợi dây vào cổ, nhấc chân chuẩn bị đạp ghế.
Đúng lúc đó, một vật đen sì từ đâu lao vút qua, sượt sát mặt anh ta mạnh đến mức má anh ta bỏng rát.
Cổ chợt nhẹ bẫng.
Sợi dây treo trên quạt trần bị c.h.é.m đứt, vài sợi tóc rơi rụng lả tả xuống nền.
Một âm thanh “bốp!” vang lên phía sau.
Chiếc ghế bị đạp trượt đi, cả người anh ta đổ nhào xuống đất.
Người đàn ông vừa thoát chết, tay run run sờ đầu, nỗi kinh hoàng tràn lên khi nhớ lại cảm giác lưỡi d.a.o lướt qua sát da đầu.
Bạch Thu Diệp bước đến, rút con d.a.o đang cắm phập vào tường, đưa ra trước cổ anh ta, giọng lạnh như băng: “Anh còn muốn c.h.ế.t nữa không?”
Cô không g.i.ế.c nổi quỷ, nhưng chẳng lẽ lại không xử được một NPC?
Người đàn ông co rúm người, lắp bắp: “Không c.h.ế.t nữa! Tôi không dám nữa!”
Hắc Xuân Hoa đứng bên chỉ biết tròn mắt nhìn: “...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/95.html.]
Lý Cô Thú cũng bất lực: “... Thu Diệp, bình tĩnh lại đi.”
Thấy Lý Cô Thú lên tiếng ngăn cản, Bạch Thu Diệp cuối cùng cũng thu lại con dao, còn người đàn ông kia lúc này mới run rẩy chống tay ngồi dậy.
Cô chỉa mũi d.a.o bổ củi về phía anh ta, giọng gằn rõ từng chữ: “Tôi nói cho anh biết, nếu còn dám nói hai chữ ‘muốn chết’, tôi sẽ tiễn anh đi luôn, khỏi đợi cối xay gì hết!”
Anh ta sợ đến mức vội vàng né người: “Tuyệt đối không! Tôi thề sẽ không nhắc đến ‘chết’ nữa! Làm ơn, đừng g.i.ế.c tôi!”
Bạch Thu Diệp thu d.a.o lại, thở dài: “Anh tên gì?”
“Tiền Ức Hành.”
Cô khựng lại một chút, cái tên nghe cũng... có vẻ giàu có thật.
“Vậy lý do anh muốn tự tử là gì?”
Tiền Ức Hành trông như phạm nhân đang bị thẩm vấn, thành thật khai báo: “Bởi vì có người muốn g.i.ế.c tôi.”
“Có người muốn g.i.ế.c anh, nên anh chọn cách tự tử trước?” Bạch Thu Diệp nhíu mày: “Suy nghĩ này... có hơi lạ thường đấy.”
Lý Cô Thú liếc nhìn cô, trong lòng thầm nhủ: logic hồi nãy của cô cũng có tốt hơn là bao đâu.
Nhưng Bạch Thu Diệp chẳng để tâm, cô nhanh chóng chuyển chủ đề: “Anh nói phòng 302 không có ai ở à?”
Tiền Ức Hành gật đầu chắc nịch: “Phòng đó để trống nửa năm nay rồi, không ai dọn vào cả.”
“Nhưng lúc tôi đi phát thông báo, rõ ràng có một người đàn ông... đeo kính gọng vàng, mở cửa cho tôi mà?”
Nói đến đây, Bạch Thu Diệp đột nhiên chú ý thấy có một tờ thông báo rơi dưới sàn: “Anh đã xem tờ thông báo này rồi?”
Tiền Ức Hành ngơ ngác gật đầu: “Ừ, tôi thấy rồi.”
Bạch Thu Diệp hơi hoảng.
Cô nhớ rõ mình không hề để thông báo trong nhà Tiền Ức Hành. Vậy thì... làm sao anh ta lại có được nó?
Cô đột nhiên nhớ đến chuyện lúc trước — nhiệm vụ đầu tiên là phải gửi thông báo đến từng hộ dân.
Khi đó, cô từng nghĩ phòng 302 không có ai, nên không gửi thông báo miệng, cũng không nhét giấy vào phòng.
Vậy thì... cái nhiệm vụ đầu tiên đó, rốt cuộc là ai đã hoàn thành giúp cô?
Một hình ảnh hiện lên trong đầu cô — người đàn ông đeo kính gọng vàng ở phòng bên cạnh.
Chẳng lẽ, chính hắn ta đã đưa thông báo đến tận tay Tiền Ức Hành?
Nhưng nếu căn phòng đó không hề có người... thì người đàn ông đó là ai?
Bạch Thu Diệp hỏi:
"Anh thử nhớ lại xem, có từng gặp một người đàn ông đeo kính gọng vàng chưa? Anh ta ở ngay sát vách nhà anh. Cao tầm một mét bảy tám, người gầy gò, lúc nào trông cũng lờ đờ mệt mỏi, như thể mới đăng quang quán quân giải thức khuya quốc gia vậy."
Đôi mắt Tiền Ức Hành lập tức sáng lên:
"Cao một mét bảy tám, rất gầy? Mắt có quầng thâm rõ rệt?"
Mộng Vân Thường
Bạch Thu Diệp gật đầu xác nhận.
Tiền Ức Hành bỗng hét toáng lên:
"Anh ta sống ngay bên cạnh tôi?!"