Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Mặc Dù Chỉ Là Lv 1 Cùi Bắp, Nhưng Vẫn Cực Kỳ Mạnh (Vô Hạn Lưu) - 97

Cập nhật lúc: 2025-06-09 05:21:41
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô nhìn sang phòng 302 – cánh cửa lúc này đóng im lìm. Cô chợt để ý, trên cánh cửa phủ đầy bụi và những vết trầy cũ kỹ, rõ ràng căn phòng đã bị bỏ trống một thời gian dài.

Lúc trước cô không nhận ra chi tiết này, có lẽ là do vị bác sĩ kia đã cố tình trò chuyện để làm cô xao nhãng. Rất có thể ông ta không muốn cô tiếp xúc với Tiền Ức Hành, nên sau khi cô rời đi, ông ta mới lén bỏ tờ thông báo vào phòng 301.

Cả nhóm tiến về phòng 303, cánh cửa đang hé mở.

Bạch Thu Diệp nhắc nhở: “Cẩn thận một chút. Lần trước tôi phát thông báo ở đây, có một cái đầu xuất hiện sau gáy người trong phòng, cắn một phát tạo ra cái lỗ to tướng.”

Mộng Vân Thường

Cô thầm cảm thấy may mắn vì gã tóc vàng hôm đó không c.h.ế.t ngay trước mặt mình. Nếu không thì cô đã mất 50 vé sinh tồn rồi.

Lý Cô Thú ngạc nhiên: “Cái đầu biết bay? Phi đầu giáng à?”

Bạch Thu Diệp lắc đầu: “Không hẳn. Nó bay ra từ bức tượng Quan Âm mà người trong phòng thờ.”

Lý Cô Thú xuýt xoa: “Cô đúng là số hưởng mấy trải nghiệm kinh dị. Hết đầu bay, giờ đến kiểu Sadako đấu Kayako.”

“Lúc đó tôi chạy thục mạng, nên không biết sau này cái đầu đó đi đâu nữa.” Bạch Thu Diệp thở dài, “Dù sao cũng nên cảnh giác.”

Hắc Xuân Hoa đột ngột lên tiếng: “Không cần lo.”

Bạch Thu Diệp lập tức quay sang, đợi câu tiếp theo.

Nhưng chờ một lúc lâu, vẫn không thấy anh ta nói gì thêm.

Cô hỏi: “Câu sau đâu?”

Hắc Xuân Hoa thản nhiên: “Hết rồi.”

Bạch Thu Diệp chưng hửng: “Nói một câu là hết? Không giống phong cách của anh chút nào.”

Hắc Xuân Hoa nhếch môi: “Thế cô nghĩ chúng ta thân thiết lắm chắc?”

“Ờ, nói cũng đúng.” Cô gật đầu, giọng nửa trêu nửa thật: “Bộ dạng quỷ của anh trông thế nào tôi còn chưa biết nữa là.”

Lý Cô Thú đứng bên cạnh nhìn hai người đối đáp, trong lòng chỉ muốn chôn mình xuống đất:

Sao không khí giữa hai người này cứ như chuẩn bị đánh nhau vậy trời…

Thi thể người ở phòng 303 nằm gọn ngay cửa ra vào. Cảnh tượng khiến người ta lạnh cả sống lưng – từ sau đầu tới vai là một khoảng thịt da be bét, m.á.u chảy đầm đìa.

Bạch Thu Diệp nhìn mà toát mồ hôi lạnh, trong lòng thầm nghĩ may mà nữ thi lúc đuổi theo cô khi nãy không có đầu, nếu không, chắc giờ cô cũng nằm giống vậy.

Lúc này, câu nói “không cần lo” của Hắc Xuân Hoa nghe thật vô nghĩa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mac-du-chi-la-lv-1-cui-bap-nhung-van-cuc-ky-manh-vo-han-luu/97.html.]

Lo sợ cái đầu biết bay sẽ lại xuất hiện, suốt đoạn tuần tra tiếp theo, Bạch Thu Diệp luôn trong trạng thái căng thẳng cực độ. Ánh mắt không ngừng quét quanh bốn phía, từng bước đi đều dè chừng như sắp giẫm trúng bẫy. Mồ hôi lạnh rịn ra, thấm ướt cả lớp áo lưng.

Khi đi ngang qua tủ chữa cháy gần cầu thang, Bạch Thu Diệp bất chợt dừng lại. Dưới sàn là một vũng chất lỏng đỏ trắng hòa lẫn, nửa đặc nửa loãng, trông rất khó phân biệt là gì. Cô cúi xuống nhìn kỹ hơn, rồi giật mình phát hiện… giữa đống hỗn tạp đó, có hai con mắt đang nhìn lên.

Hắc Xuân Hoa lạnh nhạt lên tiếng: “Cô vừa sợ cái đó à? Cái đầu đó tôi đạp nát rồi.”

Bạch Thu Diệp nghẹn lời, nghiến răng: “Sao anh không nói sớm…”

Cô vừa đấu trí với một cái đầu không còn tồn tại trong suốt cả nửa ngày trời.

Trên gương mặt luôn mang vẻ trơ tráo của Hắc Xuân Hoa lộ ra một nụ cười méo mó như trêu ngươi. Bạch Thu Diệp nhìn anh ta, trong lòng chỉ muốn giơ tay đ.ấ.m cho một cú.

Nhưng đột nhiên, cô khựng lại. “Khoan đã... anh vừa nói là ‘đạp nát rồi’ sao?”

Hắc Xuân Hoa gật đầu, đáp tỉnh bơ: “Ừ, theo đúng nghĩa đen luôn đấy.”

Ánh mắt Bạch Thu Diệp lập tức thay đổi. Cô nở nụ cười nịnh nọt, cố tỏ vẻ thân thiết: “Hồi nãy tôi chỉ nói đùa thôi, Xuân Hoa à, đừng để bụng nha.”

Hắc Xuân Hoa nhếch môi cười như không cười: “Tôi nhỏ mọn vậy à?”

Lý Cô Thú tắt bộ đàm, tiến lại gần với vẻ mặt bất lực: “Tôi vừa liên lạc được với nhóm bên kia, họ đang đợi ở tầng trên.”

Ba người nhanh chóng di chuyển lên tầng bốn của tòa B2. Ở đầu cầu thang, có vài người đang đứng tụ lại.

Đúng như lời Cao Lãng từng mô tả, giữa hành lang là một bàn thờ bằng gỗ đỏ được dựng lên, trên đó bày đầy hoa quả. Tuy nhiên, ngay chính giữa bàn thờ lại là một khoảng trống lớn, rõ ràng từng đặt một vật gì đó rất quan trọng, nhưng hiện tại đã bị lấy mất từ lâu.

Dù bàn thờ khá nổi bật, nhưng những người đứng quanh đó lại chẳng ai để tâm. Tất cả đều ngẩng đầu nhìn lên không trung.

Bạch Thu Diệp ngẩng theo ánh mắt họ, lập tức trông thấy một cảnh tượng rợn người — Cao Lãng đang treo lơ lửng giữa không trung, ngay phía trên bàn thờ. Đôi mắt anh ta trợn trừng, cơ thể đung đưa nhè nhẹ dưới ánh đèn hành lang. Bóng của anh ta in lên mặt sàn, lay động theo từng nhịp lắc.

Bạch Thu Diệp siết chặt tay: “Anh ta c.h.ế.t như thế nào vậy?”

Cô vừa bước ra từ lối nối giữa tòa A và B cùng hai người kia thì nghe Tằng Nhàn Tình trả lời: “Lúc tụi tôi đến đã thấy anh ta như vậy rồi.”

Cô chăm chú nhìn vào t.h.i t.h.ể Cao Lãng. Người rõ ràng đã được yêu cầu ở lại tầng một để trực, vậy mà giờ lại c.h.ế.t lơ lửng ở đây.

Một thành viên trong đội của Cao Lãng hoang mang nói: “Anh ta không rời tầng một mà, sao lại c.h.ế.t trên này được? Dù là bị dính oán chú thì cũng phải đến lần thứ tư nhìn thấy mới bị ảnh hưởng chứ…”

Chung Huyễn lạnh nhạt ngắt lời: “Mấy chuyện đó không liên quan. Quan trọng là chúng ta phải làm gì tiếp theo.”

Hai người trong đội Cao Lãng đưa mắt nhìn nhau, sau đó bước đến trước căn hộ đối diện bàn thờ, gõ cửa.

Bạch Thu Diệp vẫn không rời mắt khỏi thi thể. Ánh đèn trần hắt xuống rõ ràng, khiến vết siết trên cổ Cao Lãng hiện ra rõ mồn một. Ngoài vết dây siết, cô còn nhìn thấy một mảng bầm đỏ rộng hơn bao quanh cổ — không giống bị treo cổ thông thường, mà giống bị bóp cổ tới c.h.ế.t hơn.

Nếu kẻ g.i.ế.c là ác linh, cần gì phải để lại nhiều dấu vết đến vậy?

Loading...