Nghe xong, chúng   ,  “phụt” .
 
Cô Triệu: “Trời, đồ phàm ăn! Tự đãi  ghê gớm!”
 
Ai bảo ?
 
“Gọi tài vụ đến họp!” – Trần Phong hét.
 
“Vào phòng họp lớn tập trung.”
 
Cô Triệu nhăn nhó  .
 
 bảo để  dọn rác, cho cô  .
 
Trên đường vứt rác,  lướt qua phòng họp.
 
Một đám  giả vờ  ngang, thực chất nấn ná  lén.
 
Trong phòng, cô Triệu và hai nhân viên tài vụ khác đang bấm máy tính lia lịa  chồng chứng từ.
 
Ngón tay nhanh đến nỗi mờ cả bóng.
 
+42
 
+28
 
+36
 
…
 
Trần Viên Viên  bên cạnh.
 
Thấy   , cô ngượng ngập, ngẩng lên nháy mắt với ,  cúi đầu ngay.
 
Họ tổng hợp gần nửa năm thanh toán chỉ trong một buổi chiều.
 
Cô Triệu bảo đây là  đầu thấy hào hứng   như .
 
Tổng cộng: 6783,62 tệ.
 
Về đến nhà, Tiểu Triệu liền gọi video cho .
 
Cô   đắp mặt nạ  :
 
“Cậu   , Trần Phong đem hết đống chứng từ đó cho sếp và mấy trưởng nhóm khác xem,  bắt đầu phát biểu…”
 
Cô  hắng giọng,  thẳng dậy, bắt chước:
 
“Cuộc họp hôm nay chủ yếu là về việc Mã Chấn Vũ bắt thực tập sinh Trần Viên Viên mua cà phê suốt gần nửa năm mà  trả tiền.”
 
Trần Phong còn  đến  lưng Viên Viên, vỗ vai cô:
 
“Chuyện tiền bạc với chúng    to tát, nhưng với mức lương của một thực tập sinh, hành vi  thật đáng khinh. Nửa năm gần 7000 tệ, mà  một xu   — đây là vấn đề nhân phẩm.”
 
 vội hỏi: “Rồi  nữa?”
 
Tiểu Triệu  bóc mặt nạ  uống nước, chợt nhớ  điều gì,  sặc suýt nghẹn.
 
“Cậu   , lúc Mã Chấn Vũ  gọi , vẫn   chuyện gì, còn tỏ  nịnh bợ. Ai ngờ hôm nay Trần Phong  nể mặt, bảo   xuống cho nghiêm.”
 
Khi bảng kê thanh toán đặt  mặt, mặt  khó coi chẳng khác nào nuốt  ruồi.
 
Trần Phong bảo  kiểm tra , nếu  sai thì chuyển tiền cho Viên Viên.
 
“Cậu   ,   đó soi  soi  bảng kê, thấy  nào to thì chối   của . Ai ngờ Viên Viên ngày nào cũng chụp ảnh lưu  từng ly cà phê!”
 
“Một lính mới mà   giữ chứng cứ. Không rõ  ai nhắc , nhưng Trần Phong để xoa dịu  cho cô   chính thức . Giờ Mã Chấn Vũ  ghét cũng chẳng  gì .”
 
“Dù  thì, cả phòng  xem kịch. Không khí im phăng phắc.”
 
  chột , xoa mũi: “Ừ, miễn  cuối cùng  chịu chuyển tiền là .”
 
Cô  lắc đầu: “Chưa rõ , lúc tớ  ngoài vẫn còn giằng co.”
 
Có tiếng  gọi: “Triệu Gia Kỳ, về ăn cơm ?”
 
 chào tạm biệt, để cô   ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/mac-ke-dong-nghiep-ham-tinh-toan-toi-chi-muon-tan-ca-dung-gio/4.html.]
 
Trưa hôm ,   pha  xong định  nghỉ.
 
“Lý Nghiên,  dạo thôi, ăn no quá .”
 
Tiểu Triệu khoác tay , kéo .
 
Vào thang máy, đúng lúc gặp Trần Viên Viên.
 
Cô  gật đầu chào.
 
“Con bé  cũng  phép tắc ghê, thấy ? Rõ ràng chẳng quen, chỉ vì hôm thứ Sáu tớ giúp tính toán mà giờ cũng chủ động chào.”
 
 : “Nhỡ  chào  thì ?”
 
Cô  ngạc nhiên: “Hai   quen ?”
 
 khựng một chút nhưng vẫn bước tiếp: “Không quen cũng chào  mà.”
 
Tiểu Triệu dí sát mặt: “Thôi nào,  chắc chắn  tin mới, kéo tớ  dạo là để tám chuyện chứ gì!”
 
Cô   hí hửng:
 
“Tiền thì  trả, nhưng suýt nữa báo công an đấy.”
 
Ban đầu sếp còn cho  đường lui.
 
 Trần Phong   tha, còn châm chọc  ăn chặn giấy ăn công ty, hóa đơn công tác loạn xạ, giờ đến cà phê cũng bắt thực tập sinh trả.
 
Mã Chấn Vũ vốn định chuyển tiền,   nổi khùng,  phắt dậy đ.ấ.m Trần Phong một cú.
 
Trần Phong  đánh trả, ngã xuống kêu om sòm,  đây là hành vi hành hung một chiều.
 
Cuối cùng, sếp   mặt. Mã Chấn Vũ miễn cưỡng chuyển tiền.
 
Tiểu Triệu kể xong  rũ: “Sáng nay  mà vui c.h.ế.t .”
 
“Ơ kìa,   chẳng phản ứng gì thế?”
 
 lảng: “Ừm… cũng thường thôi.”
 
 là thường. Kết quả quá khác dự đoán.
 
Tưởng ít nhất  sẽ mất chức  nghỉ việc, ai ngờ chỉ cần chuyển tiền là xong.
 
Mọi   về phía Viên Viên,   chẳng dám đụng Trần Phong.
 
Mất hết mặt mũi,  đổ hết tội lên đầu .
 
Nghĩ nếu    khiến  bẽ mặt ở quán bánh bao chiên, thì   tố cáo, cũng  dây  loạt rắc rối  .
 
Từ đó,  như con rắn độc rình rập trong bóng tối.
 
Ăn một  nhớ mãi.
 
Hắn  còn dám công khai chiếm tiện nghi  sai thực tập sinh, nhưng đem  bộ oán khí trút lên : công việc thì gây khó, lúc thì chơi .
 
Độc hơn,  còn mò  vài bằng chứng bất hợp pháp của Trần Phong: ăn hoa hồng, nhận quà.
 
Công ty vốn zero-tolerance mấy chuyện . Dù chứng cứ  kín, nhưng cộng thêm thái độ  nay của Trần Phong cũng đủ để  sa lầy.
 
Trong thời gian điều tra, Trần Phong  đình chỉ.
 
Lằng nhằng hơn tháng, cuối cùng  nghỉ việc.
 
Mã Chấn Vũ hả hê vô cùng.
 
Trần Phong  , nhóm sales tạm thời trống ghế trưởng nhóm.
 
Hắn tự tin  thâm niên nhất,  “ ô dù”, nên chắc chắn sẽ   quyền trưởng nhóm.
 
Một tối,  ở  tăng ca, văn phòng vắng,  vênh váo bước tới bàn , gõ bàn, nặn  nụ  giả tạo:
 
“Lý Nghiên, thấy , Trần Phong  . Công ty   chỉ xem năng lực, mà còn xem ai lâu năm, ai  quan hệ.”
“Chuyện cũ cho qua,   nhóm sales   chủ, nếu cô  điều,  còn  thể ‘chiếu cố’ cô.”