Đây mới là nguyên nhân tuy rằng ông nổi trận lôi đình, tùy ý Dung Chiêu " bậy".
Ông xem, thế tử rốt cuộc gì?
Dung Chiêu từng nhốt ở nhà, hai quanh năm suốt tháng cũng mấy câu, ông tổng kết căn bản hiểu nữ nhi...
Dung Vĩ "bất hiếu nữ" của thật lâu, đối phương đang thờ ơ thưởng thức quạt xếp, nhưng ánh mắt thanh minh, loại vân đạm phong khinh, thái sơn áp đỉnh, mặt đổi sắc.
Bỏ qua chuyện đối phương , khí độ cùng trấn định , quả thật thể chê .
Mà "nữ cải nam trang" đúng là vô cùng , hề là đang ngụy trang.
Dung Vĩ đột nhiên tò mò, vì ông hỏi: "Trong ba hoàng tử của đương kim thánh thượng, con cảm thấy ai sẽ thành công?"
Sau khi xuyên tới, ngoại trừ ký ức nguyên chủ, Dung Chiêu cũng cho hỏi thăm qua thế cục.
Hiện nay Vĩnh Minh Đế tổng cộng bốn con trai, Trương hoàng hậu là kế hậu, con trai của Nguyên hậu là tiên thái tử.
Tiên thái tử qua đời, ngoài nhị hoàng tử, tam hoàng tử, ngũ hoàng tử, ba hoàng tử đều tầm thường, cũng nào thể nghiền ép hai vị còn .
Dung Chiêu nhướng mắt Dung Vĩ: "Phụ , ai thành công đều liên quan đến An Khánh Vương phủ, chúng cần đặt cược."
Dung Vĩ: "Sao ? Nếu cược đúng, lẽ chúng thể..."
Câu tiếp theo , nhưng Dung Chiêu hiểu .
Ý của An Khánh Vương là bọn họ cược đúng vị hoàng đế kế tiếp, chờ đối phương đăng cơ, An Khánh Vương phủ bọn họ sẽ tránh "tội khi quân".
Dung Chiêu nở nụ , đôi mắt xinh giống như hai ngôi sáng chói, trong mắt lấp lánh: "Không, con chỉ tin tưởng chính , vận mệnh thể trong tay khác."
Nói xong, cô gấp quạt nhẹ lay động, bày một tư thái phong lưu: "Phụ , xem trọng hoàng tử nào ?" Dung Vĩ lắc đầu: "Ba vị hoàng tử dạy dỗ , đều tệ, nhưng cũng khó phân cao thấp."
Dừng một chút, ông như là nghĩ đến gì đó, chút xuất thần, lẩm bẩm: " chung quy khí độ bằng tiên thái tử, nếu tiên thái tử còn sống..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-36.html.]
Tiên thái tử c.h.ế.t mười tám năm, nguyên chủ đối với ấn tượng.
Cô tò mò: "Tiên thái tử còn một đứa con ?"
Loảng xoảng!
Xe ngựa đột nhiên bất , tựa như đụng thứ gì đó, thể Dung Chiêu và Dung Vĩ nghiêng về phía , Dung Chiêu bắt lấy xe ngựa, tay nhanh chóng giữ chặt Dung Vĩ.
Hai đồng thời nhíu mày.
Bên ngoài, Tạ Hồng mắng to: "Ngươi đánh xe kiểu gì thế? Muốn c.h.ế.t !"
Rất nhanh, lão vén rèm lên, áy náy : "Vương gia, thế tử, là phu xe cẩn thận đụng tảng đá ven đường, hạ nhân bảo đổi phu xe ."
Dung Vĩ hất tay Dung Chiêu , cao ngạo hừ một tiếng, đó thản nhiên : "Tiếp tục thôi."
Dung Chiêu vén rèm bên cạnh lên, một đôi mắt thâm thúy về phía nam tử cổ quái Tạ Hồng đẩy tới ven đường, đối phương cúi đầu chịu giáo huấn, thấy rõ mặt.
Cô cúi đầu, ngăn trở sự sắc bén trong mắt. ...
"Nhiều quá..."
Khi Trương thừa tướng mang theo ba đứa con trai và nữ quyến của lão đến, ít mặt.
Thôn trang cách kinh thành gần, nhưng ở trong nội thành, cho nên diện tích lớn, cũng tinh xảo.
Đại môn thôn trang nghiễm nhiên trang hoàng qua, xa hoa khí phái.
Càng cho kinh ngạc chính là, phía treo một chuỗi đèn lưu ly xinh , loáng thoáng thể thấy ánh lửa nhảy nhót bên trong chiếu rọi chữ , mỗi đèn lồng là một chữ, nối liền tạo thành một hàng...
" Chúc An Khánh Vương thể khỏe mạnh": Lúc đang là hoàng hôn, trời tối, thể tưởng tượng chờ khi trời tối, ngọn đèn lưu ly xinh sẽ chiếu rọi ánh sáng như thế nào.
Lão Trương hiểu chút hâm mộ.
Tuy An Khánh Vương thế tử đáng tin cậy, nhưng tấm lòng với cha ruột cho mỗi một cha đều hâm mộ.