Mãn Chỉ Kim Tịch - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-07-01 12:28:25
Lượt xem: 466
1
Thiệu Sơn khựng lại, tựa hồ không ngờ ta dám lớn gan hỏi một câu như thế.
Rồi hắn bật cười, tỏ ý cảm thông:
"Muội dưỡng thương lâu ngày nơi sơn dã, không biết chuyện ngoài núi cũng là lẽ thường."
Hắn nói mấy năm nay giang sơn đã đổi chủ, nghĩa phụ hắn chính là Nhị gia nhà họ Thiệu ở Lũng Tây năm xưa.
Nay đã là tân hoàng đế.
Thiệu Sơn cúi đầu sát lại gần, thấp giọng bên tai ta:
"Người tên gọi Đạo Tịch." – Thiệu Đạo Tịch.
Xe ngựa tiến vào hành lang cung môn, màu liễu xám mờ.
Sắc mặt ta tái nhợt, siết chặt chùm tua chỉ mạ vàng nơi cửa sổ xe.
Thiệu Sơn tưởng ta bị danh tiếng của nghĩa phụ hắn dọa sợ, liền an ủi mà nắm lấy tay ta đang lạnh buốt, bật cười khẽ:
"Sao lại sợ thành ra thế này, là ta không đúng, không nên kể cho muội nghe mấy chuyện ấy. Yên tâm đi, nghĩa phụ ta có rất nhiều nghĩa tử, ta là đứa ông ấy ít để tâm đến nhất. Lần này vào cung nhiều nhất cũng chỉ diện kiến Thái hậu một lần."
Nghe vậy, ta mới miễn cưỡng cười, thầm trách bản thân không giữ được bình tĩnh, vừa nghe đến tên người kia liền hoảng loạn.
Ta tựa vào vách xe, vỗ nhẹ lên mặt mình. Đồ vô dụng.
Năm đó Kim Từ Nhi ở lãnh cung sớm đã c.h.ế.t rồi, e rằng da thịt cũng mục nát cả.
Giờ ta là A Oanh, con gái nhà nghèo bị vứt bỏ ở bãi tha ma, dung mạo chẳng còn điểm nào giống như xưa.
Mẫu thân có đến cũng chẳng nhận ra.
Việc cấp bách là vào cung cho xong lễ nghi. Sớm ngày đổi thân phận, quay về Giang Nam tìm đại ca ta – người nghe nói giờ đã thành thủ lĩnh bọn thủy phỉ – để tìm đường thoát thân
Tới lúc đó thì nghĩa phụ của Thiệu Sơn là ai, xa cách triều đình, chẳng ai tìm được ta nữa.
Chỉ là…
Ta lặng lẽ nhìn sang bên cạnh, thấy Thiệu Sơn đang vụng về bóc lựu, dỗ ta an lòng, trong lòng có chút chột dạ.
Thiệu Đạo Tịch rốt cuộc cũng nợ ta một phần, vậy ta gạt gẫm nghĩa tử của hắn một chút, chắc cũng không đến nỗi quá tệ.
2
Thái hậu quả nhiên không nhận ra ta.
Bà vẫn mang dáng vẻ ôn hòa đa sầu năm xưa, tay lần chuỗi hạt, ống tay áo phảng phất mùi trầm nhè nhẹ.
"Người một nhà thì không cần đa lễ, đứng dậy đi, để ta nhìn một chút."
Ta chậm rãi đứng lên, bị bà kéo lại, cúi người nhìn kỹ.
Dẫu sao cũng là người quen cũ.
Lưng ta khẽ đổ mồ hôi.
Hồi lâu, bà mỉm cười, buông tay ta ra.
"Là một cô nương tốt, trách sao Sơn nhi tính tình cứng nhắc, không gần nữ sắc, mà hai năm qua vẫn luôn nhớ mãi không quên."
Ta sợ nói nhiều sẽ lộ, bèn giả bộ thẹn thùng, cúi đầu mím môi, đứng nép sau lưng Thiệu Sơn.
Thiệu Sơn dịu dàng liếc nhìn ta, hành lễ với Thái hậu:
"A Oanh da mặt mỏng, xin nương nương đừng trách tội."
Thái hậu khẽ cười: "Biết thương người mình yêu, như thế là rất tốt."
Rồi nhẹ buông một tiếng thở dài.
"Điểm này lại có vài phần giống nghĩa phụ ngươi thuở trước."
Bốn phía thoáng lặng đi một thoáng.
Ta ngẩng mắt, thấy nơi chân mày khóe mắt bà lộ vẻ buồn bã không rõ nguyên do, mới phát hiện tóc mai vốn đen nhánh của bà giờ đã điểm bạc.
Lò hương Bác Sơn tỏa khói mờ ảo, Thái hậu tựa như chìm vào hồi ức, khẽ lẩm bẩm:
"Ngươi không biết... khi hắn yêu ai, còn dịu dàng hơn bất kỳ ai. Mang giày, chải tóc đều tự tay làm, dù đóng quân ngoài Quan ngoại cũng phải cưỡi ngựa quay về, chỉ để cùng thê tử trải qua một đêm sinh thần.”
"Lúc ấy ta mới cảm thấy hắn giống một con người..."
Không ai dám lên tiếng.
Giữa sự tĩnh lặng, ta siết c.h.ặ.t đ.ầ.u ngón tay giấu trong tay áo, cúi đầu giữ vẻ bình tĩnh.
Lúc này, có một thái giám khom người bước vào, cung kính nói:
"Bệ hạ vừa từ Đế lăng trở về, đã bày yến tiệc trong cung, nói muốn đích thân ban hôn."
Cái gì?
Không phải nói Thiệu Sơn chẳng được xem trọng sao?
Ta nhìn sang Thiệu Sơn. Hắn mặt đầy vẻ kinh ngạc xen lẫn vinh hạnh.
3
Đến yến tiệc trong cung, ta mới biết Thiệu Sơn quả thật không nói sai.
Thiệu Đạo Tịch thật sự có không ít nghĩa tử, trừ bốn người có mặt hôm nay, bốn cõi biên quan đều có con nuôi, cộng cả hắn là đủ chín người.
Hắn lén nói nhỏ với ta:
"Nghĩa phụ không có hậu cung, cũng chẳng có ý định tuyển tú sinh hoàng tử."
Vậy nên tám vị huynh trưởng kia âm thầm kết bè kết cánh, mơ tưởng tranh đoạt ngôi vị Đông Cung.
Chỉ có Thiệu Sơn luôn giữ mình khiêm nhường, cả đời chỉ mong thiên hạ thái bình, làm một vương gia nhàn rỗi, nên thường bị các huynh đệ xa lánh, gạt bỏ.
Một buổi cung yến náo nhiệt vì hắn như thế này, xưa nay chưa từng có.
Ta âm thầm quan sát một vòng, phát hiện các nghĩa tử đều tuổi tác xấp xỉ nhau, e rằng đều là tâm phúc năm xưa của Thiệu Đạo Tịch trong quân doanh.
Ai nấy khí thế bức người, cứ như bản sao của Thiệu Đạo Tịch.
Mà trong đó có một người, hình như ta từng gặp ở đâu rồi.
Người kia như có cảm giác, xuyên qua mấy chỗ ngồi, mặt không biểu cảm nhìn sang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/man-chi-kim-tich-smlx/chuong-1.html.]
Ánh nến sáng rực, soi rõ vết sẹo dữ tợn giữa chân mày hắn.
Tim ta run lên, vội vã dời mắt.
Năm đó, khi Thiệu Đạo Tịch đưa ta vào cung làm con tin, Tiểu Lục đã phát điên, nắm chặt dây cương bằng vàng, bị roi ngựa quất đến rách da tóe m.á.u vẫn không buông tay.
Ánh mắt đẫm m.á.u căm hận của hắn đến nay ta vẫn còn nhớ rõ.
Hắn gào thét níu lấy cửa xe, nói với ta:
"Chủ nhân, người đừng sợ, có một ngày, ta nhất định g.i.ế.t c.h.ế.t tên cẩu hoàng đế và hắn, đón người về nhà."
Rồi...
Rồi chẳng còn gì nữa.
Lòng ta chỉ khẽ xao động rồi dần dần lắng xuống.
Lòng người dễ đổi, lời hứa của ai cũng chẳng thể xem là vĩnh viễn.
Đúng lúc ấy, Thiệu Sơn rót cho ta một chén rượu, ta đón lấy uống một ngụm, chợt cảm thấy không ổn, muốn phun ra.
Chợt nhớ người triều này phần lớn đều ưa uống loại Lê Hoa Xuân này, mà ta hễ uống là người liền nổi mẩn đỏ, ngứa cả đêm không ngủ được.
Khi đó ta lại tham ăn, cứ thích uống, đến nỗi Thiệu Đạo Tịch phải phát cáu, cấm sạch rượu khắp phủ, khiến ta chẳng còn chỗ lách luật.
Giờ đang ở nơi có người quen, ta không dám lộ ra vẻ khác thường, tránh để người khác sinh nghi.
Đành cố nuốt xuống, cầu mong đừng nổi mẩn quá nhanh, ráng chịu cho đến khi yến tiệc kết thúc là được.
Thế nhưng Thiệu Đạo Tịch quả nhiên là tai tinh trong mệnh ta, tiệc của chính mình tổ chức, đến đã muộn còn không nói, lại khác hẳn mọi lần mà ở lại rất lâu.
Chẳng nói gì nhiều, lại như quên mất việc ban hôn, cứ ngồi lặng trên long ỷ, sau rèm châu, chẳng rõ vẻ mặt ra sao.
Hắn không đi, mọi người cũng chỉ đành ngồi chờ theo.
Thiệu Sơn cũng cảm thấy xui xẻo, ghé sát lại thì thầm với ta:
"Mỗi lần nghĩa phụ từ Đế lăng về, tâm tình đều không tốt, trước đây đều chỉ đóng cửa ở tẩm điện trút giận lên một người. Hôm nay không biết vì cớ gì."
Hồng Trần Vô Định
Lên ai?
Ta còn chưa kịp hỏi.
Cửa điện đột ngột mở ra, hai tên thái giám áp giải một người què chân, tay bị xiềng xích, bước vào.
Trên tiệc vang lên những tiếng hít khí lạnh.
Thấy sợi dây ngũ sắc buộc nơi cổ tay gầy guộc của người kia, ta c.h.ế.t sững.
Có người kinh ngạc thì thào:
"Phế đế Lưu Giản, hắn còn sống sao?"
4
Từ xưa đến nay, phế đế triều trước chưa từng sống yên ở triều sau, có sống cũng chỉ để chịu nhục.
Thiệu Đạo Tịch cố ý làm nhục Lưu Giản, bắt hắn kéo lê thân tàn, vận áo xanh, đầu tóc rối bù, mặt mũi bẩn thỉu đi rót rượu cho các vị khách trong yến tiệc.
Mọi người nhìn nhau không nói, chỉ có Tiểu Lục lại vô cùng thản nhiên, còn cố ý gây khó dễ, đổ rượu mấy lần, khiến Lưu Giản chỉ có thể quỳ xuống, bò rạp dưới bàn nhặt chén rượu, vô cùng nhục nhã.
Từ phía sau, có một đứa trẻ trong tông thất không nỡ nhìn, hồn nhiên hỏi mẫu thân:
"A mẫu, vì sao bệ hạ lại bắt nạt hắn?"
Mẫu thân nó vội bịt miệng con lại, thấp giọng dặn:
"Suỵt, tiểu hài tử chớ nói bậy, hắn là người xấu."
Thiệu Sơn quay đầu, dịu dàng nói với đứa nhỏ:
"Năm xưa gian thần Giả Chung lộng quyền, ép bệ hạ phải đưa tiên hoàng hậu vào cung làm con tin.”
"Bệ hạ nghĩ Lưu Giản còn nhỏ, lại là kẻ ngu dốt chỉ biết ăn chơi, không thể tổn hại đến tiên hoàng hậu, nên đành cắn răng hi sinh bà, ẩn nhẫn giữ mình, mưu đồ đại nghiệp, mong ngày sau rửa nhục cho tiên hoàng hậu.”
"Nào ngờ Lưu Giản lại giả ngu giả dại, ngoài mặt nghe lệnh, trong tối lén bạc đãi tiên hoàng hậu, cuối cùng còn hạ độc bà trong lãnh cung.”
"Bệ hạ thương xót thê tử, liền giữ lại mạng hắn, để trút giận cho ái thê."
Đứa nhỏ lanh lợi, như hiểu như không, gỡ tay mẫu thân ra, nghi hoặc hỏi:
"Nhưng mà ca ca ơi, nếu bệ hạ thật lòng thương ái thê, sao còn để người xấu đoạt lấy bà ấy? Nếu là ta, ai dám giành lấy con thỏ nhỏ mà ta yêu thương, ta nhất định liều mạng giữ lấy nó."
Thiệu Sơn sững người.
Chỗ ngồi của chúng ta nằm phía sau, sát cột hành lang, màn lụa buông thấp, mà đây lại là tiệc gia yến, rượu vào lời ra, mọi người cũng chẳng giữ lễ nghi quy củ gì quá.
Đứa nhỏ chạy xuống bàn, đến bên cạnh ta, đôi mắt đen láy tròn xoe đầy tò mò:
"Tỷ tỷ, tỷ là thê tử của ca ca sao? Tỷ thấy lời ca ca nói có đúng không?"
Thiệu Sơn có phần ngượng ngùng, mặt đỏ bừng, như muốn biểu lộ tâm ý mà lắp bắp nói:
"…Không, ta tuyệt đối sẽ không đối xử với nàng ấy như thế…"
Đạo lý trẻ nhỏ cũng hiểu, vậy mà rất nhiều người lớn lại giả ngây giả dại.
Ta xót thương xoa má đứa nhỏ mềm mại: "Hài tử ngoan."
Thấy trong tay nó cầm một củ ấu chưa bóc vỏ, ta cầm lấy chiếc kéo vàng trên bàn, cắt bỏ hai đầu, nhẹ nhàng bẻ đôi, lộ ra phần thịt trắng muốt bên trong.
Đứa nhỏ vui mừng đón lấy:
"Tỷ tỷ thật giỏi, A mẫu nói người Lũng Tây và Kinh thành không ai biết bóc thứ này, chỉ có các cô nương Giang Nam mới khéo tay làm được, tỷ là người Giang Nam sao?"
Ta khựng lại.
Tổ tiên của A Oanh đều ở Kinh thành, chưa từng xuống phía Nam.
Thiệu Sơn từng tra qua thân thế ta, lúc này cũng thoáng nghi hoặc nhìn sang.
Không biết từ khi nào, yến tiệc đã yên tĩnh hẳn.
Giọng nói của đứa nhỏ liền trở nên vô cùng rõ ràng, khiến ánh mắt khắp nơi đồng loạt đổ dồn về phía ta.
Lúc này, những người ngồi trong yến tiệc đều là cố nhân Lũng Tây năm xưa, mà trong ký ức họ, chỉ quen một nữ tử Giang Nam duy nhất, người từng là ái thê được Thiệu Đạo Tịch sủng ái nhất.
Sau rèm châu, trên long ỷ, ánh mắt người kia dường như cũng đang lặng lẽ dừng lại trên người ta.
May thay, càng gặp nguy hiểm, ta lại càng giữ được bình tĩnh.